Tô Đan Hồng tưới cho tất cả quả mầm trên núi một lần nước linh tuyền, không nhiều lắm, mỗi một cây cũng chỉ được tưới cỡ một bát nước, nhưng nhiêu đây đã đủ rồi.
Cứ nhìn trước mắt, số cây giống đều mọc bình thường, ít nhất không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, cũng là vì thời gian còn ngắn, rốt cuộc có thể sống hay không thì còn phải xem sau này.
Lúc cô cầm bình tưới nước đi về liền gặp gỡ mẹ Quý, mẹ Quý đang ở ngoài cửa chờ cô.
"Đan Hồng, lên núi hả con?" Mẹ Quý nói.
"Dạ, sao mẹ lại tới đây." Tô Đan Hồng gật đầu, liền mở cửa bảo bà ấy tiến vào.
"Mẹ chính là muốn tới hỏi một chút, miếng đất trong sân nhà mình kia con muốn trồng loại rau nào, nhà mình có đất, cũng không cần đi ra bên ngoài mua." Mẹ Quý nói.
"Cái gì cũng được, mẹ cứ trồng đi." Tô Đan Hồng nói, cô không có yêu cầu gì về việc này, rau gì cô cũng thích ăn, rau thơm cái nào cũng yêu thích.
"Vậy được, mẹ sẽ trồng cho con ít loại." Mẹ Quý nghe vậy, liền cười nói, trước khi đi lại dặn dò cô: "Lần sau con muốn lên núi nhớ gọi Tiểu Hắc đi chung cho vui."
"Dạ." Tô Đan Hồng cũng biết bà là suy nghĩ cho an toàn của mình, gật đầu đồng ý.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã hơn nửa tháng.
Cuộc sống trong thôn luôn là yên lặng lại bình đạm, tuy rằng cũng có một số ít việc phát sinh, ví dụ như nhà quả phụ cuối thôn ai cũng thấy có bóng dáng đàn ông ra vào, ai ai cũng biết người đàn ông đó là ai.
Mấy chuyện này là những chuyện thường ở nông thôn, nhưng cũng không quấy rầy đến cuộc sống của Tô Đan Hồng.
Hiện tại toàn bộ trong thôn ai không biết Tô Đan Hồng nuôi một con chó Đại Hắc vừa thông minh lại vừa hung hãn. Tô Đan Hồng thường thường đều sẽ mang nó ra cửa, cũng không buộc dây thừng, nhưng mà nó mỗi lần cùng cô ra cửa thì không đi lung tung mà luôn đi bên cạnh cô.
Chỉ cần có người tới gần Tô Đan Hồng, con chó Đại Hắc này liền sẽ nhe răng trợn mắt, lại thêm bộ lông chó bóng mượt không thấm nước kia, thoạt nhìn giống như một con trâu nhỏ.
Có người trong thôn còn nổi lên ý xấu, dùng xương dụ dỗ con Đại Hắc, trước kia là Tiểu Hắc giờ đã đổi tên thành Đại Hắc, nhưng mà cục xương khiến tất cả con chó khác trong thôn đều sáng mắt này thì Đại Hắc căn bản không nhìn lấy một cái.
Có một gã lưu manh trong thôn có một ngày huýt sáo trêu Tô Đan Hồng, hiện giờ Tô Đan Hồng đó là chân chính thoát thai hoán cốt, làn da trắng nộn đến mức có thể véo ra nước không nói, hơn nữa mặt mày cũng tinh xảo không ít, tuy rằng mặc bộ quần áo bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại tỏa ra khí chất hơn người.
Quá xinh đẹp, thế cho nên liền dẫn tới không ít sự chú ý của mấy thanh niên choai choai trong thôn, những tên lưu manh đó không học vấn không nghề nghiệp, thấy mà đôi mắt tỏa sáng.
Nhưng mà lần đầu tiên huýt sáo Tô Đan Hồng không phản ứng, lần thứ hai Tô Đan Hồng vẫn không phản ứng, lần thứ ba, Tô Đan Hồng trực tiếp bảo Đại Hắc cắn người.
Một tên lưu manh trực tiếp bị cắn đến mức một chân thiếu chút nữa gãy lìa, việc này còn ầm ĩ đến chỗ thôn trưởng.
Nhưng mà cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Tô Đan Hồng một xu tiền không bồi thường.
Tên lưu manh ở trong thôn cũng có tiếng là hỗn láo, hơn nữa trên tay cũng còn có chút công phu, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Đại Hắc hung hãn, trên thực tế nếu không phải Tô Đan Hồng quát bảo ngưng lại, Đại Hắc có thể cắn chết người nọ.
Tuy rằng là chó nhà, nhưng không kém sói bao nhiêu.
Lại còn có người uy hiếp Kiến Quân nhà cô, đây chính là bộ đội tham gia quân ngũ, ăn tết trở về không ít người đều thấy được, một thân khí thế hung hãn kia, nếu ai dám trêu chọc vợ anh, chờ anh trở về thì đừng nghĩ có quả ngọt mà ăn.
Tô Đan Hồng hôm nay lại đây cùng thím Dương học làm đế giày, quần áo gì đó cô đều biết làm, nhưng cô lại không biết làm đế giày, cho nên thím Dương liền dạy cô, dù sao đều là hàng xóm với nhau.
"Trên núi cây giống thế nào?" Thím Dương hỏi.
"Đều đã lên lá non rồi ạ, hẳn là sống." Tô Đan Hồng cười cười.
Ánh mắt thím Dương sáng lên, nói: "Đều lên lá non hết rồi?"
Tô Đan Hồng gật đầu: "Dạ, mỗi một cây đều có, hoặc nhiều hoặc ít, nhưng hẳn là xem như sống."
"Vậy chính là chuyện tốt, bên này chúng ta có vườn trái cây của cháu, nếu có thể sống tốt, tương lai chính là được mùa." Thím Dương nói.
Tô Đan Hồng cười cười: "Được mùa hay không thì không chắc, cháu chỉ là muốn trồng thứ gì đó lên mảnh đất trên núi, dù sao cũng không thể bỏ hoang nó được, thím nói có đúng không?"
"Chưa chắc, năm ngoái nhà mẹ chồng cháu cũng tốn không ít tâm huyết vào cây ăn quả, nhưng mà không nảy mầm, quả nhiên cô vợ vượng phu chính là không giống nhau, việc này đến trên tay cháu là được việc." Thím Dương khen nàng nói.
Tô Đan Hồng nói: "Thím Dương, thím đừng chê cười cháu, còn vượng gia cái gì chứ."
Thím Dương thấp giọng nói: "Đan Hồng, thím biết cháu là đứa tốt, nhưng là nên phân rõ phải phân rõ ràng, mảnh đất phía sau núi này cháu đã phân rõ với nhà khác chưa? Nếu là không phân rõ thì cháu phải nắm chặt, đỡ phải đến lúc đó lại mất công phân chia, ba người chị em dâu kia của cháu cũng không phải loại người dễ chịu gì!"
"Cảm ơn thím, nhưng mà khối đất kia là của cháu và Kiến Quân, bằng không cháu cũng không dám trồng cây ăn quả lên đó đâu." Tô Đan Hồng cười nói.
Thím Dương lúc này mới gật gật đầu, nói: "Như vậy thì tốt."
"Miếng đất sau núi kia cũng không nhỏ, chờ tương lai vườn trái cây phát triển, đến lúc đó còn cần thêm người, đúng rồi, còn phải nuôi thêm mấy con chó như Đại Hắc, tuyệt đối không ai dám không có mắt đi chạm vào vườn trái cây." Thím Dương còn nói thêm.
Tô Đan Hồng sửng sốt, nhưng lại ghi nhớ lợi này.
Đúng là vườn trái cây không nhỏ, tuy rằng cha Quý đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị chuyện rào vườn cây, nhưng mà đúng là nên nuôi mấy con chó trông vườn nữa mới đủ!
Cho nên chờ mẹ Quý lại qua đây, Tô Đan Hồng liền đem kiến nghị của thím Dương nói với bà.
Mẹ Quý nói: "Không cần nuôi thêm chó, tốn nhiều lương thực quá." Đại Hắc đúng là thực không tồi, nhưng mà thức ăn của Đại Hắc bà cũng xem qua, ăn đến sắp bằng hai người đàn ông trưởng thành rồi!
"Không có việc gì, mẹ, mẹ cứ việc đi hỏi thăm, nếu như có thì ôm tới cho con, trước mắt nuôi thêm ba con." Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quý nghĩ nếu như vườn trái cây này có thể mọc lên, vậy khẳng định sẽ bị ăn trộm để ý, bà và chồng cũng phải đi canh giữ, nhưng mà người nào khôn khéo như chó, một cơn gió thổi cỏ lay sẽ biết.
Cho nên bà do dự một chút, liền gật đầu.
Chỉ mất hai ba ngày, bà liền ôm ba con chó trở về, trong đó có hai con đực và một con cái.
"Con cái về sau liền cho Đại Hắc làm vợ nó, để nó mang theo." Mẹ Quý nói như vậy.
Mặt Tô Đan Hồng liền lúng túng, đây là muốn Đại Hắc chơi hệ liệt nuôi vợ từ bé hay sao?
Nhưng mà Đại Hắc đối với ba đứa nhỏ mới tới này rõ ràng là chào đón, tuy rằng ba đứa mới tới rất sợ nó, căn bản không dám tới gần nó.
Tô Đan Hồng cho chúng nó ba cái ổ riêng, mỗi cái lại cho một chậu cơm, còn nước thì không có, nói với Đại Hắc "Nước thì cứ uống ở chỗ của mày đi."
"Ngao ô." Đại Hắc hướng cô kêu một tiếng.
Tô Đan Hồng liền biết nó nghe hiểu.
Trong nhà nuôi thêm ba con chó, hai con màu vàng một con màu nâu, làm cho ba con chó con bữa cơm, để cho chúng nó ở chỗ này an gia.
Về sau trông coi vườn trái cây đã có thể giao cho chúng nó, Tô Đan Hồng tự nhiên là sẽ không bạc đãi chúng nó.
Chạng vạng hôm nay, nhân viên chuyển phát nhanh trên trấn truyền thư tới, là Quý Kiến Quân gửi về.