Vì Quý Kiến Quân sắp trở về, nên Tô Đan Hồng đã quét dọn trong ngoài nhà rất sạch sẽ.
Sáng sớm hôm nay, cô vừa mới thu dọn xong, đang chuẩn bị đến nhà ga đón Quý Kiến Quân, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Đan Hồng, anh về rồi."
Giọng nói quen thuộc này khiến Tô Đan Hồng sững sờ một lúc, bỗng xúc động không thôi.
Ba con chó của Tiểu Bạch sủa lên, Đại Hắc thấp giọng sủa một tiếng, ba con chó liền im lặng, vẫy đuôi theo Đại Hắc.
Tô Đan Hồng đi qua mở cửa, liền nhìn thấy chồng cô xách một cái balo quân đội nhỏ đứng ngoài cửa.
Quý Kiến Quân nhìn vợ, ánh mắt dường như dán lên mặt vợ anh, phải một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, vốn trong lòng còn hơi lo lắng, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt vợ mình, nó đã vơi đi một nửa.
Sau đó ánh mắt lại nhìn xuống cái bụng đã nhô lên của cô, trong mắt chợt phát sáng: "Đan Hồng, đây... đây là con của chúng ta sao?"
"Nếu không thì còn có thể là ai? Anh thấy rồi, đừng đứng chắn ngoài cửa nữa mau vào đi." Tô Đan Hồng nhận lấy balo quân đội của anh, không nặng, là một ít quần áo.
Quý Kiến Quân nở nụ cười, liền đi vào, đóng cửa lại, thì nhìn thấy một đàn chó, không khỏi nói: "Sao em lại nuôi nhiều chó như vậy?"
"Giữ lại để trông vườn cây ăn quả, đến lúc vườn cây ăn quả xây xong rồi, thì để bọn chúng chuyển đến đó." Tô Đan Hồng nói: "Anh xem, Đại Hắc vẫn còn nhớ anh."
Đại Hắc liền vẫy vẫy đuôi với anh.
Quý Kiến Quân xoa cái đầu nó, khiến nó phát ra tiếng ả... u. Ba con chó khác cũng đi qua ngửi mùi trên người anh, sau đó vẫy đuôi tỏ ý đã nhớ mùi rồi, liền lần lượt quay về ổ mình, chúng đều rất thông minh.
Về phòng, hai người Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng mới ngồi trên giường lò nói chuyện.
Quý Kiến Quân sờ bụng cô, dường như cảm nhận được sự tồn tại của anh, nhóc con trong bụng còn động đậy một cái, nhưng vẫn còn quá nhỏ, động một cái rồi ngừng, nhưng vẫn làm Quý Kiến Quân vô cùng xúc động.
Vừa xúc động, vết thương trên người lộ ra, nhịn không được ho khan một tiếng.
Hai ngày trước lúc Tô Đan Hồng gọi điện thoại cô đã nghe thấy rồi, tưởng rằng chỉ là ho khan bình thường, nhưng nhìn sắc mặt anh dù không kém, nhưng không giấu được vẻ tái nhợt, hơn nữa, người cũng gầy đi không ít, quan trọng nhất là, mặt mũi anh còn mang theo một chút lo âu, dù che giấu rất tốt, nhưng Tô Đan Hồng vẫn nhìn thấy.
"Kiến Quân, anh có chuyện giấu em phải không?" Tô Đan Hồng đưa cho anh một ly nước Linh Tuyền để anh uống, rồi nói thẳng vào vấn đề.
Quý Kiến Quân sửng sốt, vội vàng nói: "Không có, Đan Hồng, anh có thể có chuyện gì giấu em chứ?"
"Vậy mùi máu trên người anh là chuyện như thế nào?" Tô Đan Hồng nhìn anh nói.
Có lẽ cũng là vì cô uống nước Linh Tuyền quanh năm suốt tháng, nên thính giác và khứu giác của cô rất tốt, vừa nãy ở ngoài cửa nhìn thấy anh quá xúc động, quá vui mừng, nên mới không chú ý.
Nhưng bây giờ đã bình tĩnh không ít, lại nhìn sắc mặt anh, còn có việc gì Tô Đan Hồng không biết ư?
Đây rõ ràng là có vết thương trên người.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của vợ, Quý Kiến Quân có hơi sốt ruột, anh không ngờ mũi vợ anh thính như vậy, đều có thể ngửi được hết, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này.
"Anh còn không mau nói rõ?" Mắt của Tô Đan Hồng nói đỏ liền đỏ, cô nhìn anh nói.
"Đan Hồng, Đan Hồng em đừng khóc, anh nói với em, anh nói hết cho em có được không?" Quý Kiến Quân vội vàng trấn an nói.
Tô Đan Hồng không nói chuyện, nhìn anh, đợi tự anh nói thật.
Quý Kiến Quân do dự một chút, lúc này mới nói hết ra, bao gồm cả việc mình từ chức.
Sau khi nói xong, anh dè dặt nhìn vợ mình, nói: "Vợ à, em đừng lo lắng, anh vẫn còn hai nghìn đồng phí từ chức, sau khi sinh con em không cần lo lắng, còn nữa anh sẽ ra ngoài kiếm tiền, anh chắc chắn có thể nuôi em với con!"
"Trên chân có vết thương, anh cứ đi về như vậy sao? Bạn anh không làm gậy cho anh ư?" Tô Đan Hồng lườm anh hỏi.
Đây đã là lúc nào rồi, anh còn nhớ đến những chuyện không quan trọng này!
"Anh có thể tự xuống giường đi được, dù có hơi nhói đau, nhưng không sao đâu." Quý Kiến Quân vội nói.
"Còn không mau cởi quần áo ra để em xem thử?" Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân không dám làm trái lời cô, liền cởi quần áo ra, Tô Đan Hồng nhìn hai chỗ băng gạc rướm máu, hốc mắt đỏ ửng, lập tức đi lấy thuốc cô chuẩn bị ở nhà để phòng hờ.
Mở băng gạc của anh ra, khéo léo dùng nước Linh Tuyền lau cho anh, trên miệng vết thương vẫn còn khâu chỉ!
Nhìn thấy vết thương lớn đáng sợ Tô Đan Hồng vô cùng đau lòng, suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi cô đã phải làm góa phụ rồi, còn con cô sẽ không có cha!
"Đan Hồng, anh không sao..."
Lời của Quý Kiến Quân vừa thốt ra, thì đã bị Tô Đan Hồng lườm một cái: "Anh im miệng cho em!"
Quý Kiến Quân nghẹn họng, không dám nói gì nữa, nhìn vợ xử lý vết thương cho anh, không biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy vết thương được vợ lau qua đều dễ chịu không ít, không còn đau đớn nữa.
Dễ chịu quá, nên Quý Kiến Quân không nhịn được, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tô Đan Hồng thấy anh đã ngủ say, cũng biết hiện tại anh rất yếu, nên động tác cũng nhẹ nhàng hơn, rất nhanh đã xử lý xong cho anh.
Đắp chăn cho anh để anh ngủ ngon một giấc, rồi cô ra ngoài nấu cháo.
Bây giờ anh bị thương thế này, những món sơn hào hải vị cô chuẩn bị cho anh đều không thể ăn nữa, chỉ có thể ăn uống thanh đạm.
Cô còn cho thêm táo đỏ vào cháo, nấu cháo táo đỏ cho anh.
Tô Đan Hồng lại sang tìm mẹ Quý, vì tránh cho hai ông bà lo lắng, cô không nói ra, chỉ nói Quý Kiến Quân đã về rồi, nhưng có hơi mệt, bây giờ đang ngủ.
"Mẹ ơi, mẹ giết cho con một con gà ác đi, con hầm chút canh cho Kiến Quân uống." Tô Đan Hồng nói.
"Ừ." Mẹ Quý gật đầu, sau đó đi giết gà.
Bà giống như thím Dương cũng nuôi mười mấy con gà, vốn nuôi chúng để đẻ trứng, cũng là chuẩn bị cho Tô Đan Hồng ở cữ, nhưng giết một con cho Kiến Quân bồi bổ thân thể cũng không sao, hơn nữa Đan Hồng cũng có thể ăn một phần.
Mẹ Quý giết gà xong liền mang sang, Tô Đan Hồng xử lý xong thì hầm trên cái bếp nhỏ.
Có lẽ là về tới nhà rồi, nên một giấc này Quý Kiến Quân ngủ rất ngon, bảy giờ sáng về đến nhà, anh ngủ đến giữa trưa, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của canh gà.
Tô Đan Hồng ngồi một bên làm quần áo cho bé con, thấy anh tỉnh, liền bỏ kim chỉ sang một bên, đưa cho anh một lý nước Linh Tuyền súc miệng trước, lúc này mới nói: "Anh nằm yên đừng cử động, em đi lấy cháo cho anh."
Quý Kiến Quân nhìn vợ đi ra ngoài, rất nhanh đã mang cháo đến cho anh, bên trong bỏ không ít táo đỏ, hiện tại độ nóng của cháo vừa phải, nên khi ăn cháo có vị hơi ngọt, đối với Quý Kiến Quân đang đói cồn cào mà nói, chắc chắn là món ăn ngon nhất.
Anh ăn xong ba chén cháo, lúc này trong lòng Tô Đan Hồng mới yên tâm, nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần ngồi dậy."
"Đan Hồng, anh..."
"Đừng nói chuyện, nằm xuống." Tô Đan Hồng lườm anh nói.
"Nhưng, anh sắp không nhịn được rồi." Quý Kiến Quân tủi thân nói.
Tô Đan Hồng sững sờ, gương mặt chợt ửng đỏ, tức giận liếc anh một cái, lúc này mới dìu anh xuống đi vệ sinh.