Chương 49: Trình Như Sơn trở về 2

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Đào Hoa Lộ 08-10-2024 22:25:10

Lý Nguyệt Quế thấy Khương Lâm rất chân thành, lại còn mang bộ dáng khiêm tốn tiếp nhận lời chỉ bảo, càng vui vẻ nói: "Nhìn thấy những nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh da trời và tay áo quấn băng đỏ, cô cũng không cần sợ. Trong thành lúc này không còn nghiêm khắc như vậy, rất nhiều người còn bày sạp nhỏ bán hàng ở đường phố nữa kìa. Bọn họ chỉ hù dọa người nông thôn đến đổi phiếu gạo, hù dọa được liền tịch thu đồ vật của người ta, kỳ thật đều vào túi riêng của bọn họ. Chỉ cần cô cứng rắn một chút, bọn họ tưởng cô là người thành phố sẽ không dám làm gì cô đâu." Những người đó thích khi dễ những nông dân ở nông thôn không có văn hóa, chưa hiểu việc đời, đối với người thành phố thì lại khách khách khí khí. Khương Lâm vẫn luôn nói lời cảm ơn, sau đó tạm biệt Lý Nguyệt Quế. Hai đứa trẻ Đại Bảo và Tiểu Bảo lúc lắc tay nhỏ vẫy chào Lý Nguyệt Quế, cùng nhau nói: "Cảm ơn dì Lý." "Ui chao, đúng là hai đứa trẻ ngoan mà." Trái tim của Lý Nguyệt Quế cũng muốn tan chảy mất rồi. Khương Lâm dẫn hai đứa trẻ ra cửa, đi tới chỗ vắng người liền giơ ngón tay cái lên với hai bọn nó: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa giỏi lắm, phải lễ phép như vậy!" Trình Tiểu Bảo vui tươi hớn hở, Trình Đại Bảo tuy rằng miệng không mỉm cười nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười. Khương Lâm: "Ăn bánh bao đi, ăn xong chúng ta đi khu nhà đằng kia xem một chút." So với nhà xưởng Khương Lâm vẫn muốn đến tòa nhà chính phủ thử vận may hơn. Thời điểm này công nhân là người có tiền, nhưng mà người làm công tác văn hoá vẫn là đối tượng tiếp nhận những món đồ tinh xảo này nhanh nhất. Rất nhiều người trong tòa nhà của hội cách ủy đều được tiếp thu giáo dục cao đẳng, ngoại trừ phần tử cá biệt tích cực có phong cách của Diệt Tuyệt sư thái, hầu hết những người khác đều yêu cái đẹp. Đặc biệt hiện tại là thời kỳ cuối của Văn Cách, nơi đây tương đối tự do, ngày càng có nhiều phụ nữ trẻ viết thư giới thiệu xếp hàng để uốn tóc, mặc váy và trang điểm một chút. Cô để Đại Bảo và Tiểu Bảo ăn bánh bao, cô cũng ăn bánh bột ngô mang theo bên người. Lúc này trong bụng không có một chút chất béo nào, bởi vì còn trẻ nên sự trao đổi chất cũng diễn ra rất nhanh, chưa đến buổi trưa cô đã cảm thấy đói rồi. Tiểu Bảo muốn cô ăn bánh bao của nhóc, Đại Bảo thì chủ động muốn ăn bánh bột ngô của cô. Khương Lâm cười nói: "Hai đứa ăn là được, chờ bán được nhiều tiền, chúng ta không cần lo lắng về chuyện ăn uống nữa." Cô càng nhìn thì càng yêu thích hai đứa trẻ này, Diêm Nhuận Chi giáo dục rất tốt, tuy rằng đau lòng đứa nhỏ nhưng cũng không cưng chiều chúng chút nào. Đứa trẻ lớn chừng này có thể hiểu được khiêm nhường và không khóc nháo cũng đã giỏi lắm rồi. Sau bữa ăn, Khương Lâm dắt hai đứa con trai đi tới tòa nhà chính phủ. Dọc theo đường đi, bất kể là đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy bọn họ đều bị hấp dẫn tầm mắt, tỉ lệ quay đầu rất cao. Nhưng mà đều là thưởng thức sắc đẹp, không ai hỏi đến chuyện khăn tay thêu hoa, Khương Lâm lại có chút thất vọng. Cô cũng tình cờ gặp một người phụ nữ nông thôn mang trứng ra ngoài để đổi phiếu gạo, người kia còn tưởng ba mẹ con cô là kẻ có tiền ở trong thành, còn muốn dùng trứng gà để đổi phiếu gạo với cô. Khương Lâm vừa định tìm hiểu một chút phương pháp trao đổi như thế nào, nhưng mà đúng lúc có hai nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh da trời, tay áo quấn băng đỏ đi tới. Người phụ nữ kia lập tức vác giỏ tre nhỏ, sải chân chạy đi, đảo mắt một cái đã chạy trốn không thấy bóng người, tư thế kia vừa nhìn đã biết là luyện tập chuyên nghiệp. Khương Lâm:... Như vậy không phải sẽ làm vỡ trứng gà sao? Người tay quấn băng đỏ nhìn cô và hai đứa nhỏ Đại Bảo cùng Tiểu Bảo một cái, nhìn một chút lại thấy ba mẹ con không giống người đầu cơ trục lợi, bọn họ cũng không hỏi một tiếng liền rời đi. Lần này lá gan của Khương Lâm đã lớn hơn, cô dẫn hai đứa trẻ đi bộ trên phố lớn ngay trước cổng chính phủ, từ phía đối diện có một nữ thanh niên trẻ tuổi thời thượng căng dù giấy đang bước về phía cô, cô ta mặc đầm hoa nhí, mái tóc uốn xoăn xõa tung. Nhìn thấy Khương Lâm và hai đứa trẻ cô ta không khỏi dừng lại bước chân: "Này... Đồng chí ơi." Khương Lâm cũng nhìn cô ta: "Cô có chuyện gì không?" "Trên đầu cô là cái gì vậy?" "Cái này à?" Khương Lâm từ trong túi lấy ra một cái mới rồi đáp lại: "Là dây cột tóc đấy." Nữ thanh niên thời thượng nhận lấy, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?" Cô ta lại đi xem khăn tay trên cổ hai anh em song sinh, vô cùng ngạc nhiên: "Tay nghề thêu thật tinh xảo, hai bé trai này lại càng xinh đẹp hơn!" Trình Đại Bảo có chút ngượng ngùng, Trình Tiểu Bảo thì vui đến mức kiễng chân, ưỡn ngực lên, để cho mọi người xem kỹ một chút và mua nhiều hơn.