Tiềm Bác yêu thầm Khương Lâm, đối với hai đứa nhỏ lại đặc biệt căm thù, nhấc chân liền đá về phía Trình Đại Bảo.
Khương Lâm kéo Trình Đại Bảo ra bảo vệ ở sau lưng mình: "Bắt nạt một đứa trẻ, anh có còn là một người đàn ông không vậy hả?"
Tiềm Bác thẹn quá hóa giận: "Được lắm, tôi biết ý của cô rồi. Cô trêu đùa tôi! Có phải cô thật sự cùng với tên họ Tôn kia ở bên nhau rồi? Xem ra lời bọn họ nói chính là sự thật, cô..."
"Anh câm miệng!" Khương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: "Chúng ta đến Cục Công An nói rõ ràng."
Tiềm Bác ngơ ngác nhìn cô, người phụ nữ ở trước mắt này đanh đá hung hãn, đâu còn là Khương Lâm sống trong tháp ngà đối với cái gì cũng đều xem thường kia nữa?
Cô vì cái gì trở nên tục tằng như vậy? Chẳng lẽ cô đột nhiên bộc phát bản năng của người mẹ, luyến tiếc hai đứa con trai này?
Hắn ta đột nhiên cảm thấy ảo tưởng tốt đẹp đã tan vỡ, lửa giận trong lòng dâng lên: "Cô thật là sa đọa! Chờ tôi trở về thành phố rồi, cô sẽ hối hận cho mà xem!"
Nói xong hắn ta còn hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cắm đầu chạy.
Tiềm Bác đi rồi, Khương Lâm nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Đại Bảo rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Có bị đánh trúng ở đâu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trình Đại Bảo đen lại vì tức giận, nhóc cũng không mở miệng nói lời nào.
Trình Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy chân Khương Lâm, nước mắt lưng tròng: "Mẹ, mẹ đừng đi, đừng đi cùng người đó."
Nhóc tuy rằng không có hiểu chuyện như anh của nhóc, nhưng cũng có thể nghe được thanh niên trí thức họ Tiềm muốn mẹ của bọn nhóc bỏ rơi bọn nhóc để đi cùng hắn ta.
Khương Lâm xoa xoa đầu của hai đứa trẻ, cất giọng dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà, đi nơi nào chứ? Thanh niên trí thức họ Tiềm kia muốn mượn tiền của mẹ để hối lộ, mẹ không cho hắn mượn."
Dù sao thì trẻ nhỏ cũng rất dễ lừa gạt, chỉ cần nghe cô nói không bỏ rơi bọn nó thì tốt rồi, chẳng cần biết lý do gì cả.
Trình Đại Bảo nhấp cái miệng nhỏ không nói gì, trong lòng lại khiếp sợ đến nói không ra lời.
Khương Lâm trở về đem túi vải đeo trên lưng, dắt Trình Tiểu Bảo, nói với Trình Đại Bảo: "Chúng ta tranh thủ thời gian về nhà thôi."
Từ huyện thành đến công xã Hồng Kỳ khoảng 15 - 20 km. Nhưng mà thôn Thủy Hòe của bọn họ cách công xã rất gần, đi nhờ xe cũng thuận tiện hơn so với những thôn khác.
Vận khí của bọn họ không tồi, vừa lúc có xe vận tải hạng nhẹ từ trong huyện đến công xã chở phân hóa học.
Tài xế Tiểu Đoạn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, mặt mày chất phát, nghe nói Khương Lâm muốn đi nhờ xe đến thôn Thủy Hòe, anh ta không nói hai lời liền đáp ứng.
Anh ta hỗ trợ bế hai đứa trẻ lên đặt ở trong thùng xe, còn cẩn thận dặn dò: "Đường đi sẽ rất xóc nảy, cố chịu đựng một chút."
Trước khi lên xe, Khương Lâm đưa cho anh ta hai hào: "Tôi gửi anh ít đồng, anh nhận lấy mua bao thuốc lá."
Tài xế Đoạn ui chao một tiếng: "Thanh niên trí thức Khương thật lịch sự, không cần không cần."
Khương Lâm cứng rắn đưa cho anh ta: "Trời nóng như vậy, đây là chuyện nên làm." Cô bám vào thùng xe, dẫm lên cái chốt phía dưới trèo lên trên.
Tài xế Đoạn thầm nghĩ thanh niên trí thức này nhìn xinh đẹp mỏng manh, không nghĩ tới lại lanh lẹ như vậy.
Xe nổ máy, Khương Lâm liền cảm thấy còn không bằng đi bộ, xóc nảy đến muốn tan thành từng mảnh không nói, còn bị sặc đất đầy miệng.
Lúc này ở nông thôn chưa có đường nhựa, trời mưa lầy lội không chịu nổi, không mưa thì bụi đất mịt mù. Cô từ trong túi vải lấy khăn mặt ra đưa cho Đại Bảo và Tiểu Bảo che mặt, tránh cho bọn trẻ bị sặc.
Trình Tiểu Bảo cười ngọt ngào với cô: "Mẹ thật tốt."
Trình Đại Bảo vẫn như cũ bởi vì chuyện chó con địa chủ cùng với chuyện Tiềm Bác lôi lôi kéo kéo cô mà tức giận, có khăn mặt cũng không chịu che, khoanh tay nhăn mặt ở một bên.
Khương Lâm nhìn cậu nhóc một cái, cố ý không quan tâm tới cậu nhóc, nhưng lại không đành lòng để một đứa trẻ giận dỗi, cũng không biết một đứa trẻ nhỏ như vậy sao lại có nhiều chuyện để tức giận thế không biết.