Diêm Nhuận Chi tay chân lanh lẹ, thật mau liền dọn ra bốn bát bánh canh tỏa khói nghi ngút, còn bỏ thêm dưa muối xin của nhà hàng xóm, khiến cho mùi vị của bánh canh cũng bớt chút thanh đạm.
"Mẹ, ăn cơm thôi." Trình Tiểu Bảo vui sướng mà tiếp đón Khương Lâm.
Khương Lâm cười lên tiếng,"Được."
Trình Tiểu Bảo đắc ý mà nắm lấy tay Trình Đại Bảo dùng sức lắc qua lắc lại, bây giờ nhóc có thể lớn tiếng kêu mẹ mà mẹ đều đáp lại với nó, đây là điều mà nó mong muốn nhất từ trước đến nay.
Trình Thiết Cương, Trình Kim Cương còn có Thiết Đản Cẩu Đản, mấy cái người này lúc nào cũng chê cười bọn nó bị mẹ ruột ghét bỏ, hừ, xem bọn họ về sau còn có thể chê cười mình được nữa hay không.
Trình Tiểu Bảo vui vẻ đến miễn bàn, hận không thể lôi kéo Khương Lâm đi khoe khoang khắp thôn để cho họ biết mẹ của mình tài giỏi, đẹp đẽ, yêu thương bọn nó đến nhường nào.
Trình Đại Bảo trừng nó một cái, lại đem bát bánh canh đầy nhất đẩy cho Khương Lâm.
Diêm Nhuận Chi cười nói: "Thật là một đứa con hiểu chuyện, mẹ làm việc nhiều nhất, còn phải đi dọn nhà, nên phải ăn thật nhiều."
Khương Lâm ngồi xuống, dùng đôi đũa gắp cho bà mấy miếng thịt nhỏ.
Cô đã nhìn ra, chén của Diêm Nhuận Chi cơ bản đều là cháo bắp, chỉ có mấy cái vụn thịt, thịt trong chén của Đại Bảo và Tiểu Bảo tuy ít nhưng thật ra cũng đủ ăn.
Diêm Nhuận Chi thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần không cần, mẹ ăn từng này đủ rồi."
Khương Lâm hạ lệnh: "Ăn thôi!"
Diêm Nhuận Chi lập tức như nhân viên đáng thương, khép nép lấy lòng mà cười cười: "Mẹ ăn nhiều như vậy cũng lãng phí."
Khương Lâm: "Nhà chúng ta mẹ là người làm việc nhiều nhất, hẳn là nên ăn nhiều một chút."
"Con là đại công thần của nhà chúng ta, con ăn nhiều một chút." Diêm Nhuận Chi nhún nhường đùn đẩy mãi không dứt.
Khương Lâm lập tức đánh gãy loại hình thức ở chung đầy khách sáo như của các nhà buôn này, Diêm Nhuận Chi rõ ràng là trưởng bối, mà lại đối với cô giống như con dâu chuyên đi lấy lòng mẹ chồng , làm cô không thể thích ứng nổi.
Khương Lâm nguyên bản cảm thấy bánh canh chắc chắn sẽ ăn không ngon, nhưng lúc nếm một ngụm thế mà lại phát hiện có mùi vị của hành lá và hơi mặn, ăn ngon đến nỗi không dừng được, một hơi liền đem bát bánh canh lớn húp hết cạn thấy đáy không trừ một giọt canh. Hai đứa nhóc Trình Đại Bảo Tiểu Bảo cũng ăn đến mắt híp lại vì thỏa mãn, chỉ cảm thấy đây chắc chắn là bữa ăn ngon nhất mà bọn nó từng ăn!
Rất nhanh bọn họ cũng xử lí cơm nước xong, nhóm cán bộ đại đội bên kia cũng đã ăn xong, hét to để mọi người cùng đi nhà Trình Như Hải gia để chia nhà.
Khương Lâm suy nghĩ trước tiên sắp xếp chỗ cho hai đứa trẻ ngồi tạm trong phòng của đại đội, sau đó mình cô và Diêm Nhuận Chi đi chia nhà là được rồi.
Trình Đại Bảo lại không muốn nghe theo sắp xếp như vậy, nó cảm thấy trong cái nhà này nó là con trai lớn, như thế nào lại có thể không đi cùng chứ?
Trình Tiểu Bảo tất nhiên là cũng muốn đi theo, người một nhà hẳn là phải đồng thời xuất động, cũng giống như đám kiến lúc chuyển nhà vậy.
Hết cách Khương Lâm đành phải mang theo bọn họ đi chung.
Bí thư chi bộ Trình Phúc Quân, đại đội trưởng Trình Phúc Liên, chủ nhiệm hội phụ nữ Trình Ngọc Liên cùng với đại đội kế toán cùng nhau xuất hiện ở nhà Trình Như Hải. Người bình thường lúc dọn nhà, đại đội thư ký cùng đại đội trưởng cũng sẽ không hỏi đến, đều là người trong nhà chạm một chút cũng sẽ dễ đổ.
Nhưng là nhà Trình Như Sơn lại không giống nhau, gần nhất là Diêm Nhuận Chi còn đảm nhiệm chức xã viên làm nghề phụ của đại đội, không thuộc về mấy cái đội sản xuất ở cấp dưới.
Còn nữa trừ bỏ những người dựa vào tích cực vận động để thăng quan tiến chức để rồi cậy quyền làm biếng, chỉ chờ chực ăn không ngồi rồi, thì thật ra các cán bộ đều cảm kích ông của Trình Như Sơn, chú bác, cha vì kháng chiến cùng nhau bảo hộ thôn Thủy Hòe từ đó mà cống hiến, đây cũng là lí do để bọn họ sẽ mặc kệ chính sách mà ở ngoài bảo hộ người nhà hắn.
Trình Như Hải tức giận đến không thể ăn cơm nổi, đứa con trai và con gái của hai người bọn họ cũng đứng ở trong sân, hung ác mà trừng mắt nhìn Khương Lâm mấy cái.
Khương Lâm cũng không thua kém, lập tức trừng lại.