Chương 32: Bạn thân ra chủ ý 3

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Đào Hoa Lộ 08-10-2024 22:25:11

Lần chia nhà ầm ĩ này, ngược lại hắn còn bị chia phần ít nhất! Nhóm cán bộ đại đội tính toán, hẳn là như vậy cũng ổn, trước đó suy nghĩ đến việc khả năng là Trình Như Sơn cũng chưa về, vậy cứ chia làm hai phần. Kế toán đại đội cười nói: "Như vậy cũng được, ba gian chính phòng chia ba, trừ bỏ hai gian tây sương phòng, còn dư lại đều chia ba hết." Hai vợ chồng Trình Như Hải liền bắt đầu càn quấy, bởi vì có năm gian phòng ngoài ra còn có chuồng heo cùng chuồng gà, căn bản là chia không dễ. "Không có việc gì, nếu thật sự khó chia, cứ đem đập hết ra, đến lúc đó đem nền chia ra làm ba là được." Khương Lâm tuyệt đối sẽ không cùng Trình Như Hải ở dưới một hái hiên, cô đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhưng lại không nói, bởi vì cô muốn thử xem cách ứng xử của Trình Như Hải ra sao. Nếu anh chơi xấu? Tôi liền xây tường, hủy đi gạch, để xem ai vô lại hơn. Lưu Hồng Hoa bị Khương Lâm chọc cho tức giận đến bốc khói, không ngờ một thanh niên trí thức lại không biết xấu hổ như vậy, thậm chí còn không cần mặt mũi: "Sao cô lại bỉ ổi như vậy? Có còn văn hóa của người thanh niên trí thức hay không?" Mấy người bọn Tôn Thanh Huy vẫn còn đang ngồi nghe ở một bên, lập tức liền phản kích: "Này, cô nói vậy mà nghe được sao? Thanh niên trí thức thì thế nào? Thanh niên trí thức cũng phải dựa vào lao động để ăn cơm chứ bộ." Bọn họ cảm thấy cực kì khâm phục Khương Lâm, chưa bao giờ biết cô còn có một mặt như vậy. Trình Như Hải thì sợ cành mẹ đẻ ra cành con, hắn nhanh chóng chạy tới can để vợ mình không cần đi theo bọn họ cãi nhau. Đúng lúc này, Mạnh Y Y chạy từ bên ngoài vào, cô ta thở hổn hển nói: "Em tôi đâu? Lâm Lâm?" Khương Lâm nghe nhưng lại giả vờ không nghe thấy, trước đó cô chỉ muốn chèn ép Mạnh Y Y mà thôi, cũng không thật sự trông cậy chị ta sẽ đến chống lưng cho mình. Nếu muốn đối phó với tên Trình Như Hải, chỉ có thể dựa vào đại đội chống lưng, Mạnh Y Y thì giúp được gì chứ. Cô ta chen vào rất nhanh, xáp lại bên cạnh người của Khương Lâm, dịu dàng nói: "Lâm Lâm, chị nói với em vài lời." Khương Lâm: "Y Y à, ở đây có nhiều cán bộ như vậy, em tin tưởng mọi người đều xử trí công bằng, chị đừng sợ." Mạnh Y Y bị nghẹn một chút: Tôi sợ cái gì chứ? Làm như mình ở sau lưng nói cán bộ không công bằng vậy. "Tôi nghe thấy mọi người chia nhà gặp khó khăn, cho nên tôi có một biện pháp muốn nói anh nghe." Mạnh Y Y nói với Trình Như Hải: "Tam đội trưởng, mọi người đều ở cùng một cái thôn, vẫn là anh em trong nhà, dù thế nào cũng không cần trở mặt thành thù. Tôi có một chủ ý có thể giải quyết vấn đề, mọi người có muốn nghe một chút hay không?" Trình Như Hải nhìn cô liếc mắt một cái, thanh niên trí thức Mạnh này ngày thường cũng là một người hiểu lý lẽ, đối với xã viên cũng không kiêu ngạo, làm giáo viên cũng rất tận chức trách, còn chủ động hỗ trợ viết thư viết chữ linh tinh. Không giống với Khương Lâm kia, không phải xem thường người khác thì chính là đánh nhau, là điển hình của người phụ nữ xấu xa. "Vậy cô nói cho chúng tôi nghe một chút, nếu hợp lý thì chúng tôi còn nghe, nếu cô mà bất công, hừ!" Mạnh Y Y cười nói: "Anh yên tâm, tôi giúp lý chứ không giúp thân, tuyệt đối là ý kiến đúng trọng tâm." Cô ta còn sợ Khương Lâm không vui, nhẹ nhàng mà ấn ấn bả vai của cô. Mạnh Y Y tiếp tục nói: "Không bằng Tam đội trưởng cho em tôi bốn trăm đồng tiền, như vậy toàn bộ phòng ở đều thuộc về anh. Em tôi có bốn trăm đồng này, cũng có thể ở trong hai gian nhà khác." Lưu Hồng Hoa theo bản năng hét lớn: "Sao có thể cho cô ta bốn trăm đồng được, đi ăn cướp à? Ai cho tôi bốn trăm đồng? Nhà của chúng tôi cũng không có chừng đó tiền." Trình Như Hải lặng lẽ dỗ vợ mình một chút, để cô ta đừng bất chấp đầu óc mà gào to lên. Người khác không hiểu nhưng hắn thì khác, một đống sân như vậy, tính ra có khi còn được hơn hai ngàn khối. Năm đó xây nhà toàn bộ đều dùng gạch xanh ngói lớn, tất cả đều là thứ tốt, chính phòng vừa to lại vừa rộng, gạch xanh còn được quét vôi, nước cũng không xâm nhập vào được. Hơn nữa bốn trăm khối hẳn còn có thể trả giá. Hắn lập tức nói: "Một trăm rưỡi." Mạnh Y Y: "Tam đội trưởng, một trăm rưỡi đã là giá của một gian, nơi nào đủ cho bốn người nhà em tôi ở?" Trình Như Hải: "Vậy thì hai trăm, nhiều hơn cũng không có đâu!" Mạnh Y Y: "Ba trăm, vừa đủ ba cái gian nhỏ." Trình Như Hải nghe đến đây đúng là thật sự động lòng. Khương Lâm nhìn Mạnh Y Y đĩnh đạc đứng nói chuyện ở đó, dáng vẻ cứ như bày mưu lập kế để chỉ điểm cho nước nhà. Bên kia Diêm Nhuận Chi cũng đang nhìn Khương Lâm, bà biết Mạnh Y Y này là bạn thân của con dâu, quan hệ cực kì thân thiết. Ngay cả lời của cha mẹ ruột mà con dâu còn không nghe, thế mà cô lại vui vẻ nghe lời Mạnh Y Y, cảm thấy cô ta rất tốt luôn suy nghĩ cho mình.