Lúc này, Khánh Trần nghĩ tới trước đó Lạc thành còn có một người xuyên việt vì thoát khỏi việc bị chụp hình mà trực tiếp nhảy lên mái nhà cao mấy mét, cũng không biết về sau con hàng này thế nào, còn có thể nhảy xuống lại được không...
Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất những người có chi giả máy móc cũng sẽ có điều cố kỵ tại Thế giới ngoài.
Hắn nhìn ánh mắt mong đợi của Lý Đồng Vân, lại nhìn bộ dáng xin lỗi của Giang Tuyết một chút, sau đó thở dài nói:
"Nhưng ta không biết chiếu cố người khác a."
Hôm nay là chủ nhật nên không cần đi học, thời gian dư dả, nhưng trước giờ Khánh Trần chỉ tự chăm sóc mình, chưa từng chăm sóc người khác.
Giang Tuyết vội nói:
"Không cần không cần, không cần chiếu cố ta. Chỉ là hôm nay ta không cách nào nấu cơm cho Tiểu Vân, ngươi có thể giúp ta chiếu cố nàng một chút không."
Có thể nhìn ra Giang Tuyết thật sự rất áy náy.
Mà Lý Đồng Vân ở một bên ủy khuất nói:
"Khánh Trần ca ca, ngươi làm cơm cho chúng ta ăn đi, ta đói quá."
Khánh Trần cười:
"Nấu cơm thì không có vấn đề gì."
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa truyền đến:
"Xin chào, có người ở nhà không?"
Khánh Trần vốn đứng trong phòng khách, hắn thuận thế nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thình lình thấy được xe việt dã của tổ chức thần bí.
"Tiểu Vân, ngươi mở cửa cho khách, ta vào phòng bếp nấu cơm cho các ngươi... "
Khánh Trần nói xong thì chui vào phòng bếp, mặc tạp dề, chỉ để lại một cái bóng lưng.
Tiểu Vân mở cửa, hai người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đi vào, nói với Giang Tuyết:
"Xin chào, ta là Lộ Viễn, chúng ta từng gặp nhau rồi, ta là người của Côn Lôn."
Côn Lôn? Khánh Trần ở trong phòng bếp có chút ngơ ngác, nguyên lai tổ chức của đối phương gọi là Côn Lôn.
Chỉ nghe Giang Tuyết nói:
"Mời ngồi đi, Tiểu Vân, mau lấy nước cho khách."
Thành viên Côn Lôn nghi ngờ:
"Cánh tay của ngươi bị gì vậy?"
"Hết điện... "
Giang Tuyết giải thích nói.
"Ghi lại chuyện này... "
Thanh niên nói với đồng bạn bên cạnh, hắn cần hiểu rõ về chi giả máy móc của Giang Tuyết.
Khánh Trần ở trong phòng bếp nghe lén rồi đoán, đối phương giống như Giang Tuyết nói, chỉ vừa mới thành lập nên không có nhiều tin tức về Thế giới trong lắm..
Giang Tuyết hỏi:
"Hai vị tới là?"
"À, chúng ta muốn hỏi chút chuyện... "
Thành viên Côn Lôn nói:
"Tối hôm qua có hai tên lưu manh, một trong hai tên đó đã chạy trốn nhưng bị người đánh lén đến gãy xương ống chân, ngài biết là ai làm không? Đừng lo, chúng ta không sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật, chỉ muốn biết một chút mà thôi."
Trái tim Khánh Trần nhảy lên một cái.
"Ngươi biết là ai làm không?"
Lộ Viễn hỏi.
Câu này vừa dứt.
Phòng khách lập tức an tĩnh lại, không khí trong phòng tĩnh lặng như nước, động tác mọi người như chậm lại.
Khánh Trần trong phòng bếp cũng nín thở theo bản năng.
Giang Tuyết điều chỉnh tư thế ngồi một chút, chậm rãi nói:
"Ta cũng không biết là ai làm, có thể có người thấy việc nghĩa nên ra tay thôi. Sao vậy, tại sao các ngươi muốn điều tra việc này?"
Kỳ thật Giang Tuyết hiểu rõ, đối phương đến là để điều tra Khánh Trần.
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, nàng đều không muốn người khác tra đến Khánh Trần, vì thiếu niên kia ra tay là vì con gái nàng.
Bóng lưng thiếu niên mang theo xẻng công binh trong màn đêm, cùng vết nứt ở hổ khẩu phảng phất như vẫn còn ở trước mắt, khiến nàng lần nữa cảm nhận được cảm giác an toàn từ người khác.
Lộ Viễn cười giải thích:
"Ngươi đừng hiểu lầm a, chúng ta không phải cơ cấu chấp pháp, cũng không muốn bắt người ra tay làm việc nghĩa."
Thành viên Côn Lôn còn lại nói:
"Đúng, chỉ là thông qua sự miêu tả của tên lưu anh, chúng ta phát hiện người này xuất thủ cực kỳ xảo trá, thời cơ mai phục cũng không phải người bình thường có thể so sánh, cho nên muốn tìm hắn, xem thủ có phải người xuyên việt hay không."
Lộ Viễn nói tiếp:
"Chúng ta không xác định hắn là người xuyên việt, chỉ là gần nhất xảy ra chuyện gì dị thường, chúng ta đều sẽ chú ý một chút."
Hai người này cứ như đã thương lượng từ trước, kẻ xướng người hoạ.
Lúc này, Lý Đồng Vân nhu thuận nói:
"Hôm qua sau khi xảy ra chuyện, ta và mụ mụ vẫn luôn trốn trong nhà, không ra ngoài nên không biết là ai làm."
Khánh Trần ở trong phòng bếp có chút sửng sốt.
Thế gian này, phần lớn người đều có chung một suy nghĩ, con nít không nói dối.
Lúc này Lý Đồng Vân đột nhiên lên tiếng giải thích, độ tin cậy không thể nghi ngờ là vô cùng cao.
Có lúc, Khánh Trần nghĩ, tiểu cô nương này chắc chắn không đơn giản.
Lúc trước, tiểu cô nương muốn tị nạn nên đứng trước cửa nhà mình, dù trông nhát gan nhưng khiến người khác không cách nào cự tuyệt.
Bây giờ, sau khi trở thành người xuyên việt, ngay cả mụ mụ của mình tiểu cô nương cũng dấu diếm tới.
Hết thảy không phải ngẫu nhiên.
Hai vợ chồng Giang Tuyết cãi lộn, quanh năm đều là bạo lực gia đình, đứa nhỏ sống trong gia đình thế này hẳn sẽ khác với những đứa trẻ bình thường khác, hoặc là quái gở, hoặc là trưởng thành sớm, có lẽ còn có chút tâm lý đặc biệt.
Chính hắn cũng từng sống trong gia đình như thế, cũng giống như Lý Đồng Vân vậy.