Hắn do dự là vì, nếu hắn đoán sai, vậy thành ra báo tin giả rồi.
Nhân viên trực điện thoại xác nhận:
"Ngài nói là khu nhà ở ở đường Hành Thự đúng không, ta xác nhận lại một chút, ngài thấy hai nam nhân lạ mặt... "
Lời còn chưa nói hết thì tiếng thét chói tai của Lý Đồng Vân bỗng nhiên truyền đến từ trên lầu!
"Xin lập tức cử người tới, cám ơn!"
Khánh Trần nói xong thì cúp điện thoại.
Hắn đoán không sai, hai người này đang nhắm tới Giang Tuyết.
Lúc hắn đi qua hai người này, họ nhìn bốn phương tám hướng, một trong số đó là cửa sổ nhà Giang Tuyết!
Khánh Trần vào phòng bếp lấy xẻng công binh, rồi đi tới trước cửa, do dự.
Hắn chỉ là một nam sinh bình thường 17 tuổi, hắn từng thấy qua cảnh người chết nhưng hắn vẫn là người bình thường!
Đối phương là hai nam nhân trưởng thành, thậm chí có thể không chỉ hai, hắn có thể đối phó được?
Cùm cụp một tiếng, Khánh Trần vặn chốt cửa ra, cầm xẻng công binh xông ra ngoài.
Hắn không phải người tốt, hắn rất ích kỷ, hắn thấy đồng học phát điên trong ngục giam số 18 vẫn thờ ơ.
Nhưng ngồi nhìn đứa bé như Lý Đồng Vân gặp nạn Khánh Trần lại không làm được!
Có lúc hắn nghĩ, coi như hắn mình có được năng lực siêu phàm, nhưng không dũng khí tương đương thì có năng lực để làm gì.
Vào lúc hắn mở cửa bước ra liền thấy một tên nam tử trung niên ngã nhào từ trên lầu xuống.
Cánh tay đối phương vặn vẹo bất quy tắc, nằm nhoài người trên thang lầu hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh hắn là một con dao bấm văng ra.
Khánh Trần lại ngẩng đầu nhìn lên, thình lình thấy Giang Tuyết với vết máu trên mặt đang đứng trên lầu, tay áo dài của áo thun màu trắng đã bị nhuốm đỏ.
Tay áo một bên bị xé rách, lộ ra đường vân có ánh sáng lam, thon dài mà hữu lực, ưu mỹ lại cứng rắn.
Đối phương đang run, nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên nghị.
Tâm tình mẫu thân bảo hộ nữ nhi, người bình thường không thể hiểu.
Thời khắc này, Giang Tuyết có loại mị lực đặc biệt thật sự rất thu hút.
Giang Tuyết nhìn Khánh Trần một chút, lại nhìn xẻng công binh trong tay hắn một chút, bình tĩnh lại rồi nói
"Tạ ơn."
Nàng biết Khánh Trần là đến giúp đỡ, người có thể ra tay giúp đỡ ngay tại lúc này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
"Chỉ có một người sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Còn có một tên khác, chạy rồi... "
Giang Tuyết trả lời.
"Tiểu Vân có sao không?"
Khánh Trần hỏi.
Giang Tuyết nói:
"Bị dọa sợ."
Khánh Trần nhíu mày:
"Ngươi đi chăm Tiểu Vân đi."
Nói xong, hắn xông ra hành lang thì thấy một thân ảnh chạy như điên trong màn đêm.
Giang Tuyết muốn ngăn hắn nhưng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đã biến mất tại trong bóng đêm.
Bất quá nàng chợt phát hiện, đối phương đang chạy về hướng khác...
Trong màn đêm, Khánh Trần nhanh chóng vượt qua tường thấp của hai tiểu viện, đi xuyên qua hoàn cảnh hắn vô cùng quen thuộc.
Trong chốc lát, toàn bộ bản đồ của viện số 4 tựa như không gian ba chiều hiện ra trong đầu của hắn.
Gió thu hơi lạnh, mang theo một chút cảm giác khô nóng.
Sau một khắc, thiếu niên yên lặng tính toán tốc độ của đối phương...
Không được, hắn phải nhanh hơn chút nữa!
Khánh Trần cảm thấy phổi mình như đang bị thiêu đốt, huyết dịch cũng dần sôi trào lên.
Đột nhiên, hắn đứng trong bóng tối tại một góc rẽ.
Nín thở.
Lá Ngô Đồng trong viện không ngừng ma sát với nhau, bóng cây lung la lung lay trên mặt đất.
Cách đó không xa là tiếng người chạy bộ và âm thanh tắt đèn trong các hộ gia đình.
Đều không trọng yếu.
3.
2.
1.
Ngay vào lúc này.
Thiếu niên ra sức vung xẻng công binh về hướng chỗ ngoặt trong đêm tối.
Bịch một tiếng, người trung niên đang phi nước đại ngã văng ra ngoài!
Khánh Trần không quay đầu nhìn, chỉ nhanh chóng quay người biến mất trong đêm, một kích tất sát.
Mãi đến hắn sau khi hắn rời đi, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân trung niên mới vang vọng ra toàn bộ cư xá, vô số cửa sổ đều sáng đèn, có người đi ra ngoài nhìn thử thì thấy một tên lưu manh đang ôm chân kêu rên.
Đùi phải người trung niên nhân đã gãy mất, máu chảy ồ ạt.
Từ từ, rất nhiều người ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy tên lưu manh, không có thân ảnh Khánh Trần.
Thậm chí ngay cả lưu manh cũng còn không biết đến cùng chuyện gì đã xảy ra.
Đợi Khánh Trần trở lại nhà Giang Tuyết, đối phương đang ôm Lý Đồng Vân run lẩy bẩy, Khánh Trần hỏi:
"Tiểu Vân có bị thương không?"
"Chỉ bị dọa thôi, để ta đã báo cảnh sát tới xử lý họ."
"Không cần, ta đã báo rồi..."
Khánh Trần nói.
Lý Đồng Vân nghe vậy hắn thì ngẩng đầu, nước mắt chảy dài nói:
"Ca ca, còn một tên đã chạy mất."
"Yên tâm, ta tìm được rồi... "
Khánh Trần trả lời.
Lúc này, Giang Tuyết mới thấy miệng hổ khẩu bàn tay cầm xẻng công binh của Khánh Trần bị rách. Nàng bỗng nhận ra, đối phương nhất định đã đụng độ phải tên lưu manh, thậm chí còn phát sinh xung đột chính diện.
Chỉ là, nàng đánh giá Khánh Trần nửa ngày, lại phát hiện trừ hổ khẩu bị rách ra thì thiếu niên không còn vết thương khác.
"Ngươi hổ khẩu bị rách rồi. Đợi chút, ta lấy băng gạc và cồn tới sát trùng cho ngươi... "
Giang Tuyết nói.
"Cuối cùng vẫn là người bình thường... "
Khánh Trần cúi đầu nhìn hổ khẩu, thầm cảm thán chính bản chỉ có đại não cường đại nhưng không có thân thể xứng đôi.