"Ngươi không sao chứ?"
Khánh Trần hỏi nữ nhân.
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc dò xét đối phương. Trước kia mỗi lần hai người gặp mặt đều rất vội vàng, nữ nhân này vì bạo lực gia đình vẫn luôn có ý né tránh những nam nhân khác. Dù Khánh Trần chỉ là học sinh cấp ba cũng không ngoại lệ.
Đây cũng là bóng ma bạo lực gia đình lưu lại cho đối phương.
Lúc này, bàn tay cánh tay nữ nhân đã biến thành máy móc, Khánh Trần phát hiện đối phương chi giả máy móc của đối phương tinh xảo hơn đại bộ phận tù nhân trong ngục giam số 18, đường cong ưu nhã trôi chảy nhưng vẫn tràn ngập mỹ cảm mạnh mẽ.
Nếu không phải tay áo dài che đi, hẳn sẽ càng đẹp mắt hơn.
Phải nói nữ nhân rất xinh. Dù khóe mắt đã có chút nếp nhăn nhưng lại có thêm mấy phần mị lực, cản không nổi khí chất ôn nhu trên người đối phương.
Nữ nhân nhìn Khánh Trần có chút xấu hổ, nói:
"Không ngờ lần này lại gây thêm phiền toái cho ngươi."
"Không có gì... "
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta đang định nấu cơm cho Lý Đồng Vân ăn, ta rất thích nàng."
Nữ nhân gật đầu, nàng nói với Lý Đồng Vân:
"Đi thôi Tiểu Vân, về nhà cùng mẹ."
Lý Đồng Vân tội nghiệp nói:
"Ta vẫn đói, đồ trong nhà đều bị hai ngươi đập nát, trở về cũng không có đồ ăn."
Nữ nhân nghe vậy thì có chút sinh khí:
"Nghe lời, đừng gây thêm phiền toái cho người ta!"
Nhưng Khánh Trần chợt nói ra:
"Vừa rồi ta nghe Tiểu Vân nói, các ngươi vẫn chưa ăn cơm, nếu không vào nhà cùng ăn cơm đi."
Nữ nhân cùng Lý Đồng Vân sửng sốt, trước kia dù Khánh Trần có giúp đỡ nhưng chưa từng nhiệt tình.
Dáng vẻ như rất sợ dính dáng tới phiền phức.
"Ta cũng muốn biết một chút về chuyện liên quan tới xuyên qua... "
Khánh Trần giải thích:
"Cho nên muốn hỏi thăm một chút... À, ngươi tên gì?"
"Ta tên Giang Tuyết... "
Nữ nhân đáp.
"Ừm, là muốn hỏi dì Giang Tuyết chút chuyện về Thế giới trong ... "
Khánh Trần nói:
"Có tiện không?"
Nói thật, Giang Tuyết lớn hơn Khánh Trần 12 tuổi. Gọi dì có hơi già nhưng hắn và Lý Đồng Vân có quen biết từ trước, hiện tại chỉ có thể xưng hô như vậy.
"Cũng không có gì không tiện... "
Giang Tuyết nói:
"Việc này lúc nào cũng có thể nói với ngươi. Hiện tại không làm phiền ngươi nữa, ta về nhà dọn dẹp một chút là có thể nấu cơm cho Tiểu Vân."
"Mẹ, ở lại nhà ca ca cơm đi... "
Lý Đồng Vân thấp giọng nói.
Giang Tuyết nhìn biểu tình cầu khẩn của Tiểu Vân thì thở dài:
"Vậy làm phiền ngươi rồi."
Từ đầu tới đuôi, nữ nhân này đều có bộ ngượng ngùng bộ dáng, Khánh Trần có thể cảm nhận được sự áy náy thật lòng của đối phương.
Với loại tính cách này, có thể sống sót tại Thế giới trong hung mãnh kia sao?
Khánh Trần ngăn chặn hiếu kỳ trong lòng mình, mãi đến khi hắn đặt cơm chiên xì dầu lên bàn, rốt cục mới làm như không có chuyện gì xảy mà nói ra:
"Ta đã nhìn cảnh sát đến xử lý án kiện, bọn hắn nói thế nào?"
Giang Tuyết đáp:
"Hàng xóm đã giúp ta nói rõ tình huống, vốn sẽ bắt là ta về nhưng vì cân nhắc ta có con gái. Hơn nữa còn là phòng vệ chính đáng nên để ta lưu lại, có việc gì sẽ thông báo ta tới đồn."
Lúc này, Khánh Trần mới hỏi ra bản thân chờ đợi nãy giờ:
"Ta thấy sau đó lại có hai người tới nữa, bọn họ tới làm gì vậy?"
"Ta cũng không rõ bọn họ tới làm gì nữa... "
Giang Tuyết lắc đầu:
"Đối phương cũng như đồng chí cảnh sát hỏi vài chuyện rồi bảo ta điền vào một phần bảng biểu, sau đó chụp thẻ căn cước của ta lại rồi đi."
Khánh Trần có chút sửng sốt:
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng rồi, bọn hắn còn nói về sau có thể sẽ tìm ta, kêu ta gần đây không nên rời khỏi Lạc thành, nhưng lại không nói tới tìm ta nữa làm gì... "
Giang Tuyết đáp.
"Cảnh sát cũng không để ý bọn họ?"
Khánh Trần hiếu kỳ.
"Bọn họ cũng lấy giấy chứng nhận giống cảnh sát ra... "
Giang Tuyết giải thích:
"Cụ thể ta không rõ lắm, dù sao ta không quan tâm họ muốn làm gì."
Lần này, Khánh Trần đã có bước đầu hiểu rõ về đối phương:
Đầu tiên, đối phương không phải người xuyên việt nào cũng bắt.
Thứ hai, đối phương có giấy chứng nhận của cơ quan chức năng.
Bất luận thế nào, ít nhất đối phương cũng không điên rồ như hắn tưởng tượng, điều này khiến Khánh Trần an tâm hơn nhiều.
Đột nhiên, Khánh Trần nói với Giang Tuyết:
"Dì Giang Tuyết, thân phận của ngươi ở Thế giới trong là gì a?"
Thế giới trong là cái tên được Hà Tiểu Tiểu đặt, sau đó mọi người dần gọi theo.
Xem như mọi người cũng đã công nhận cách gọi này.
Giang Tuyết đáp:
"Ta mở một phòng khám bệnh trong thành thị số 18. Kỳ thật là giúp người khác lắp đặt tay chân giả bằng máy móc. Thế nhưng sau khi ta xuyên qua thì đâu hiểu cái gì. Có người tới hỏi cũng chỉ biết bảo là không có hàng."
Khánh Trần gật đầu, loại công việc đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn này xác thực khó lòng nắm giữ chỉ trong một hai này.
"Vậy đôi tay này của ngươi..."
Hắn hỏi.
"Lúc xuyên qua ta đã có, trở về thì nó đi theo ta luôn... "
Giang Tuyết trả lời.
Khánh Trần lại hỏi:
"Ta từng nghe một người xuyên việt livestream nói về ngục giam số 18, nơi này ở đâu?"
"Ngay tại biên giới thành thị số 18... "
Giang Tuyết nói ra:
"Tòa ngục giam này vẫn rất nổi tiếng, dường như là nơi chuyên giam giữ trọng phạm, là ngục giam cấp cao nhất trong liên bang phòng vệ."
"Liên bang phòng vệ?"
Khánh Trần có chút chần chờ:
"Dì Giang Tuyết còn biết gì nữa?"
"Ta chỉ mới xuyên qua hai ngày, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng lắm... "
Giang Tuyết lắc đầu.
Lúc này, tiểu cô nương Lý Đồng Vân hỏi:
"Mẹ, phòng khám bệnh của ngươi gọi là gì a?"
"Phòng khám bệnh thân thể máy móc Giang Tuyết... "
Giang Tuyết hồi:
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
"Hỏi một chút thôi mà..."
Lý Đồng Vân vừa múc cơm vừa nói.
Khánh Trần nhớ kỹ cái tên này, bất quá hiện tại chỉ sợ hắn cũng không có năng lực trợ giúp đối phương.
Muốn giúp cũng phải thông qua Lộ Quảng Nghĩa hoặc Lý Thúc Đồng. Nhưng hắn làm sao giải thích được chuyện hắn quen biết Giang Tuyết đây?
Hiện tại hắn vẫn chưa rõ lắm về thái độ của Thế giới trong người với người xuyên việt. Vạn nhất Giang Tuyết bại lộ, chẳng phải hắn cũng sẽ bị phát hiện?
Chờ chút, trước mắt xem ra Giang Tuyết cũng không có gì nguy hiểm.
Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần:
"Vì sao ngươi lại tò mò chuyện của Thế giới trong vậy?"
"Ta cũng rất muốn xuyên qua một chút thử xem... "
Khánh Trần cười nói:
"Ta rất hâm mộ những người xuyên việt như các ngươi."
Giang Tuyết lắc đầu:
"Thế giới kia rất nguy hiểm. Trên cơ bản trừ người của tập đoàn Lý thị, Trần thị, Khánh thị, Thần Đại, Lộc Đảo ra, những người khác mỗi ngày đều như sống trong nước sôi lửa bỏng, còn không bằng Thế giới ngoài."
Khánh Trần nghĩ thầm, hắn là người Khánh thị nhưng vẫn sống trong nước sôi lửa bỏng a.
Hắn hỏi:
"Tiếp theo ngươi tính làm sao?"
"Ta muốn dẫn Tiểu Vân tới nhà bà ngoại con bé ở Trịnh thành một thời gian. Ngày mai sẽ đi, sau đó quay lại ly hôn cùng ba con bé... "
Giang Tuyết nói.
Khánh Trần bỗng nghĩ đến một việc, sau đó nhắc nhở:
"Vậy trước tiên hãy mua vé đi, mỗi ngày có rất nhiều người muốn tới Trịnh thành, không dễ mua vé."
Giang Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở phần mềm trên di động mua vé tới Trịnh thành. Trả tiền thì thành công nhưng khi trả vé lại thất bại!
Quả nhiên.
Khánh Trần lâm vào trầm tư, khi hắn nghe nói đối phương nói Giang Tuyết không được rời khỏi Lạc thành mà không có bất luận biện pháp hạn chế gì, hắn đã đoán được chắc đối phương có thủ đoạn khác.
Tổ chức thần bí chụp ảnh thẻ căn cước của Giang Tuyết, có lẽ vì để hạn chế nàng xuất hành.