Mấy tiểu tử thì ngồi ở bên cạnh, trong lòng thấp thỏm chờ đợi, giống như là tù phạm sắp đi ra pháp trường.
Một lúc lâu sau.
Tiểu Vi mới bỏ sơ yếu lý lịch xuống, ngẩng đầu lên.
Trong lòng mấy người lại lộp bộp vài tiếng, cảm giác hô hấp đều sắp dừng lại.
- Rất không tệ, tôi đã nhìn qua sơ yếu lý lịch và sản phẩm cá nhân của các cậu, cơ bản phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi, không biết các cậu có yêu cầu gì đối với phương diện tiền lương không?
Hợp cách!
Mấy người kích động liếc nhau.
Hoàn toàn không chú ý tới trong lòng bàn tay đã sớm chảy ra một vệt mồ hôi.
Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ miows bắt đầu đàm phán nội dung công việc, tiền lương và đãi ngộ.
Một mực trôi qua nửa giờ, mấy người mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trên mặt đều ửng hồng, thậm chí cánh tay cầm sơ yếu lý lịch đều đang run rẩy.
- Mẹ, con đã đậu phỏng vấn rồi!
Một người trong đó lấy điện thoại ra, kích động chia sẻ niềm vui với người trong nhà.
Tình hình tương tự cũng không hiếm thấy trên thị trường việc làm.
Cũng coi như là một phong cảnh đặc biệt trong mấy tháng này. ...
Sáng sớm hôm sau.
Hơn mười nhân viên trẻ tuổi thông qua phỏng vấn mới vào, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Vi, đi vào trong phòng làm việc.
Khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy khu vực văn phòng rộng lớn, tất cả nhân viên mới đều sợ đến ngây người, miệng há to.
Bọn họ vốn cho rằng.
Nếu như gọi là Studio thì quy mô chắc sẽ không quá lớn.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, lớn hơn nhiều so với bọn họ dự liệu!
Trực tiếp thuê nguyên cả một tầng lầu, cái này mà cũng gọi là văn phòng à?
- U, cuối cùng cũng có nhân viên mới rồi sao?
Đám người lão Lý đang cầm tài liệu ngẩng đầu lên, không có ý tốt nhìn chằm chằm người mới.
Bọn họ nghe tổng giám đốc Trần nói, những người này được tuyển vào để làm trợ thủ cho bọn họ.
Những ngày này, vì để theo kịp tiến độ, làm ra chương trình cơ sở của Thợ Săn Quái Vật đã làm bọn họ mệt mỏi không nhẹ, đã sớm suy nghĩ tìm thêm mấy người đến đây trợ giúp.
Cho nên nhìn thấy người mới thì hai mắt của bọn họ đương nhiên sẽ sáng ngời.
- Mấy anh thu liễm một chút, đừng làm người mới sợ.
Tiểu Vi trừng mắt nhìn mấy người lão Lý, nào không biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
- Tôi dẫn bọn họ đi gặp giám đốc Tống, xem anh ấy an bài như thế nào rồi nói.
Nói xong, cô dẫn theo mười mấy người mới đi về phía khu vực văn phòng của lão Tống.
Mà khi đi ngang qua khu làm việc của Lê Minh, một ít tiểu tử lanh mắt nhìn thấy hình ảnh trên máy tính của mấy người lão Lý, cả đám nhất thời rướn cổ lên.
- Đó là cái gì?
- Giống như là thiết kế nguyên mẫu của quái vật!
- Nguyên cảnh thật tinh xảo!
- Còn có mô hình thiết lập đồ họa bên kia, sẽ không phải là cảnh 3D chứ!
- Chẳng lẽ công ty của chúng ta đang làm trò chơi à?
Những người mới kích động không thôi, chờ mong trong lòng càng tăng lên.
Cứ như vậy đi theo Tiểu Vi một đường tiến lên, cuối cùng cũng tìm được Trần Lâm và lão Tống đang thương lượng với nhau trong phòng làm việc.
- Tổng giám đốc Trần, anh cũng ở đây à.
Nhìn thấy Trần Lâm, Tiểu Vi vội vàng hỏi.
Đám người phía sau nghe vậy đều cả kinh.
Đây chính là giám đốc của công ty à?
Nhìn qua thật trẻ tuổi!
- Đây đều là nhân viên mới tuyển dụng à?
Trần Lâm nhìn lướt qua mười mấy người trước mặt.
- Đúng vậy, chính là dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc Trần.
Tiểu Vi nhẹ gật đầu.
- Cuối cùng cũng có người mới đến công ty rồi, đám ngoài kia ngày nào cũng đến tìm tôi để đòi người, làm tôi sắp phiền chết rồi.
Lão Tống ở bên cạnh nói với giọng điều tràn đầy bất đắc dĩ.
- Nếu đã như vậy, vậy những người này sẽ do anh an bài, vừa vặn tăng tốc tiến độ một chút.
CG trò chơi của Trần Lâm cần phải có trò chơi làm vật dẫn mới có thể làm được.
Suy nghĩ của anh là...
Nếu như những bình đài trò chơi kia không muốn cho bọn họ mở rộng tài nguyên, vậy anh sẽ đổi chỗ khác để mở rộng.
Quay trò chơi CG thành phim, mở rộng trên rạp chiếu phim và trang web, tăng cường quảng bá cho trò chơi.
Không sai!
Một trò chơi mở đầu, cho tới bây giờ đều là CG đi trước, dùng đầy đủ nội dung để hấp dẫn người chơi.
Tiếp theo mới là chính thức công bố.
Xem như là trò chơi IP đầu tiên trong công ty Hồng Hoang của bọn họ, tuyên truyền CG tất nhiên phải lớn, đã làm thì làm thành cấp bậc sử thi!
Nghĩ tới đây, Trần Lâm lập tức nhìn về phía lão Tống với vẻ trêu chọc:
- Thế nào? Chuyện tôi nói anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Cái này... Chỉ sợ không tốt lắm đâu?
Lão Tống có chút khó xử, liếc mắt nhìn mười mấy người mới bên cạnh:
- Tôi là một người làm trò chơi, đột nhiên gọi tôi đi làm nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh CG, anh không cảm thấy rất kỳ quái à?
Phim điện ảnh CG!
Công ty muốn quay phim điện ảnh CG?
Những người mới nghe thấy lời của anh thì ánh mắt đều trừng lớn.
Rốt cuộc là trò chơi gì mà lại phải dùng một phim điện ảnh để làm CG vậy?