Nếu đổi lại là lúc trước, khi trò chơi còn chưa có phát hỏa, lão Tống nhất định sẽ vui vẻ đáp ứng yêu cầu này.
Nhưng bây giờ lại khác.
Sát Lục Tiêm Tháp đã có khuynh hướng bùng nổ, bao nhiêu công ty ở bên ngoài như lang như hổ nhìn chằm chằm vào nó.
Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, cũng không dễ dàng vãn hồi như vậy.
Thậm chí ngay cả nhân viên trong văn phòng của anh cũng đều ký hiệp nghị bảo mật cao cấp nhất, mới có thể tiếp nhận chế tác trò chơi sau này từ trong tay Trần Lâm.
Bây giờ lại có thêm mấy người bên ngoài đi vào.
Không cần nghĩ cũng biết ý nghĩ trong lòng Tinh Du là gì.
Trong lòng lão Tống vô cùng tức giận.
Mặc kệ là vì uy tín của văn phòng hay là vì quan hệ với Trần Lâm, anh đều không thể đáp ứng yêu cầu vô lễ này.
Đơn giản chính là muốn đẩy cả phòng làm việc của anh vào hố lửa.
- Nếu vì chuyện này, vậy thì xin lỗi, chỉ sợ tôi không giúp được anh rồi.
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội phản ứng.
Bởi vì anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, Dương Lượng kia chắc chắn đang mặt đầy tức giận.
Đồng thời trong lòng anh cũng rất rõ ràng, mình từ chối trực tiếp như vậy nhất định sẽ đắc tội với Tinh Du, những ngày tiếp theo có lẽ sẽ không yên ổn?
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Mới trôi qua không đến 10 phút.
Một nhân viên từ bên ngoài vội vàng xông vào.
- Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi, Hồ Quang còn có Lãnh Nguyệt, vừa nói muốn kết thúc hạng mục hợp tác trước đây với chúng ta!
Tiếp theo là những người khác.
Lại là một cái nhân viên cầm báo cáo xuất hiện.
- Ông chủ, bên Ngân Hà vừa gọi điện thoại tới, nói là bọn họ đã tìm được một bên hợp tác khác rồi.
Văn phòng làm việc tại Tinh Hà chính là văn phòng lớn nhất dưới sự khống chế cổ phần của Tinh Du.
Thái độ của bọn họ cũng tương đương với thái độ của Tinh Du.
Đột nhiên ở thời điểm này thay đổi đối tượng hợp tác, ý tứ này đã rất rõ ràng, chính là muốn thông qua biện pháp này để chèn ép anh, buộc anh phải đi vào khuôn khổ!
Ầm!
Lão Tống một quyền đập ầm ầm vào mặt bàn làm việc, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Thân là người trong nghề, anh há lại không biết sự thối nát của cái nghề này.
Nhưng dù cho như thế, vì sinh tồn anh vẫn là không thể không ngâm mình trong thùng nhuộm này, nước chảy bèo trôi, bất lực thay đổi.
Chỉ cần có thế lực mới nổi muốn chia bánh ngọt sẽ bị các công ty lớn liên hợp chèn ép, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Muốn ra mặt thật sự quá khó!
- Quả nhiên mình vẫn không thích hợp với cái nghề này...
Lão Tống chán nản ngồi trên ghế, nhìn người đi đường ngoài cửa sổ.
Anh nhớ tới lúc mình còn trẻ khí phách phấn chấn, nhớ tới lúc mới thành lập văn phòng lẫm liệt, định làm một sự nghiệp lừng lẫy.
Nhưng cuối cùng, cuối cùng...
Nhưng cuối cùng vẫn phải cuối đầu trước những công ty kia.
Làm anh không cầm được tự giễu.
Qua rất lâu, anh mới giống như làm ra quyết định khó khăn gì đó, mệt mỏi ngẩng đầu:
- Đi, gọi tất cả những người khác vào đây, tôi muốn tuyên bố một việc. ...
Mở hội nghị xong.
Mười mấy nhân viên trong văn phòng tâm trạng nặng nề, lần lượt đi ra từ văn phòng.
Lão Tống cũng không giấu giếm bọn họ, nói ra toàn bộ tình trạng hiện tại của văn phòng, chuẩn bị tăng thu giảm chi.
Nếu nguyện ý ở lại, anh sẽ không bạc đãi.
Đồng thời cũng hứa hẹn, nếu ai muốn rời đi, sau khi kết thúc kỳ hạn công trình sẽ trả lương gấp ba lần, coi như là đền bù tổn thất cho họ.
Ở thời đại này.
Ông chủ có thể làm được như vậy đã không nhiều lắm.
Thậm chí lúc rời khỏi văn phòng, hai cô gái làm bên HR đều đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Các cô thật sự không nỡ rời bỏ đoàn đội ở chung lâu như vậy, quen thuộc hoàn cảnh như vậy.
Đương nhiên.
Cũng có người lộ vẻ mặt xoắn xuýt, có vẻ hơi do dự.
Sau khi ở ngoài cửa trù tính một hồi, cuối cùng lấy dũng khí trở về, đi tới trước mặt lão Tống đang nhắm mắt dưỡng thần.
- Suy nghĩ kỹ chưa?
Lão Tống không mở mắt, giống như đã sớm biết bọn họ sẽ đến.
Ba người liếc nhau, lúc này mới câu nệ nói:
- Đã suy nghĩ kỹ, mong anh phê chuẩn.
- ...
Lão Tống không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía 3 người đang đứng trước mặt mình.
Ba người này làm việc với anh từ lúc vừa thành lập văn phòng này, cũng coi như là một nhóm nhân viên già nhất.
Mặc dù vô cùng ngoài ý muốn đối với việc bọn họ rời đi, nhưng anh vẫn không biểu lộ ra.
Dù sao người thường đi chỗ cao nước chảy chỗ trũng.
Ở trong cái văn phòng nho nhỏ này nhiều năm như vậy mà không có lời oán giận, cũng coi như là hết tình hết nghĩa.
- Đi thôi, đi đến công ty lớn Đại Hán, quả thật tốt hơn so với chỗ nhỏ này của tôi nhiều, tiền lương đã nói, tôi cũng sẽ phát cho các người như thường lệ.
- Ông chủ...
Một người trong đó há to miệng, rõ ràng không ngờ lão Tống lại biết chuyện bọn họ bị Đại Hán đào đi.