Chương 27: Nếu Công Không Vứt Bỏ, Xin Nhận Con Một Lạy! (2)
Bảo Ngươi Làm Trò Chơi, Ngươi Lại Làm Video CG?
Tiềm Thủy Đích Oa Ba13-04-2024 07:31:04
Sau đó, khoé miệng Lão Tống hơi nhếch lên :
- Tên kia gần đây có thể kiếm được không ít, hứa hẹn với tôi chỉ cần là người trong quá khứ, tiền lương đều tăng lên 30%, hơn nữa sẽ căn cứ vào biểu hiện mà tăng tiền thưởng.
- Tê! 30%!?
- Ông chủ, anh xác định không nói đùa chứ?
- Nghe anh nói như vậy tôi thấy mình không mệt chút nào.
- Nếu cha không bỏ, xin nhận của con một lạy!
Nghe thấy câu trả lời của anh, các nhân viên đang làm việc lập tức vỡ tổ, mồm năm miệng mười hỏi han.
Tiền lương của bọn họ cũng không cao, trong nghề nghiệp nhiều lắm chỉ ở mức trung hạ.
Nhưng nếu tăng thêm 30% thì đã không giống, thậm chí đã gần vượt qua tiền lương của những nhân viên các công ty lớn kia.
Hơn nữa còn có tiền thưởng!
Tuy nói lưu lại là vì tình cảm.
Nhưng không chịu nổi ông chủ mới người ta cho nhiều, lập tức trong bụng mỗi người nở hoa, há miệng đồng ý so với ai khác đều nhanh hơn, đều không có chút do dự.
- Các người đó, thực sự là một đám bạch nhãn lang.
Lão Tống cười khổ một tiếng, cuối cùng thở dài một hơi.
Vốn anh còn lo lắng những thành viên này không muốn đi cùng mình, hiện tại xem ra là anh quá lo lắng rồi.
Chỉ hy vọng sau này Trần Lâm có thể đối xử tốt với bọn họ. ...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc lão Tống khí thế ngất trời dẫn người chỉnh lý văn phòng thì cuối cùng Trần Lâm cũng từ trên xe bước xuống ngoài cửa, dưới sự nhìn chăm chú của một đám nhân viên đi vào cửa chính.
- Chào ông chủ!
Âm thanh vang dội truyền khắp mỗi một xó xỉnh.
Tất cả mọi người đều vẻ mặt hồng nhuận, nhìn Trần Lâm giống như là nhìn đại gia nhiều tiền.
Lão Tống dẫn đầu đứng ở phía trước, có vẻ hơi câu nệ.
không có cách nào.
Thân phận này thay đổi thực sự quá nhanh.
- Được rồi, đều là người quen cũ, không cần làm bộ như vậy.
Trần Lâm cười khoát tay, sau đó nhìn về phía lão Tống :
- Lão Tống, tôi định thiết lập rất nhiều đoàn đội trò chơi, chuyên phụ trách khai phá đủ loại trò chơi, sau này đoàn đội này được gọi là Lê Minh, vừa vặn có ý tứ bắt đầu, vẫn là do anh dẫn dắt, có vấn đề gì không?
- Yên tâm giao cho tôi đi, sau này Lê Minh chính là đoàn đội lớn nhất dưới trướng của công ty chúng ta!
Lão Tống nhếch miệng cười, hào khí vạn trượng, lão chờ chính là câu nói này của Trần Lâm.
Nếu như Trần Lâm là loại ngay từ đầu đã đoạt quyền của anh sau đó chuyển anh đi thì anh cũng sẽ không lựa chọn đi theo.
Hiện tại xem ra là anh quá lo lắng rồi.
Dã tâm của gia hỏa này còn lớn hơn tưởng tượng của anh nhiều!
Ngay cả các công nhân viên cũng đều kích động, sắc mặt ửng hồng.
Cứ như vậy, bọn họ đã xem như là nguyên lão mới của văn phòng, nói không chừng sau này còn có thể lăn lộn một quan nửa chức.
- Tổng giám đốc Trần, tôi muốn hỏi một vấn đề, sau này chúng ta còn làm Sát Lục Tiêm Tháp nữa không?
Lúc này, cuối cùng có người nhịn không được hỏi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn.
Dù sao thì châu ngọc Sát Lục Tiêm Tháp ở phía trước cũng quá bốc lửa rồi!
Chỉ là một trò chơi này, đã giúp văn phòng của bọn họ đạt được doanh thu tương đương với không biết bao nhiêu năm.
Nếu như tiếp tục, vậy tiền thưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không thiếu, còn có thể thu hoạch danh tiếng lớn trong nghề, đương nhiên là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
Nhất là lão Tống.
Bây giờ anh rất muốn giơ ngón cái cho nhân viên kia.
Bởi vì hắn vẫn luôn ngại ngùng hỏi vấn đề này, đồng thời cũng lo lắng Sát Lục Tiêm Tháp chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
- Sát Lục Tiêm Tháp? Ta tạm thời còn không có dự định cập nhật tiếp.
Nhưng không ngờ Trần Lâm lại trực tiếp nói ra câu trả lời như vậy.
- Không tiếp tục làm nữa sao?
Các nhân viên công tác há to miệng, có vẻ hơi thất vọng.
Ngay cả lão Tống cũng đều giơ cánh tay lên, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Trần Lâm mỉm cười.
- Sát Lục Tiêm Tháp chẳng qua là thức ăn khai vị mà thôi, không cần lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta còn có trò chơi lớn hơn phải làm.
Cái gì?
Thức ăn khai vị?
Các nhân viên công tác kinh ngạc.
Lão Tống cũng là ngây ra như phỗng.
Nếu như trò chơi Sát Lục Tiêm Tháp này cũng chỉ là món khai vị mà thôi, vậy trò chơi trước đó của bọn hắn tính là gì?
Một hồi lâu.
Lão Tống mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, do dự nói :
- Ý của cậu là... Trò chơi cỡ lớn?
- Nói như vậy thì chi phí cũng không ít, động một chút là mấy triệu, hơn nữa còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, đi chậm một chút, nếu bước nhanh như vậy sợ sẽ không tốt lắm?
- Yên tâm, tôi tự nhiên có biện pháp.
Trần Lâm nở một nụ cười tự tin.
- Hiện tại, chuyện chủ yếu nhất vẫn là an bài tốt văn phòng làm việc, tôi đã thuê một tầng văn phòng lớn ở gần đây, trước tiên chuyển đồ đạc qua đó rồi nói sau.
- Thuê một tầng lầu?
Đám người hít sâu một hơi.
Ông chủ mới này của bọn họ cũng quá ngang tàng rồi, chẳng lẽ không sợ hao tổn quá lớn, tài chính theo không kịp à?