Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Tiểu Thổ Âu29-09-2024 09:39:15
Biết mình không giúp được ngọc Phật cái gì, Trần An cũng hy vọng nó có thể thân thiết với đại sư nhỏ hơn một chút, để có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn.
Thật ra, cho dù không có máu của Trần An và ban linh của Tô Lan Tâm, ngọc Phật cũng có thể tự mình từ từ tu luyện ra linh trí, chẳng qua là thời gian cần dùng lại không nói trước được, có lẽ là mười năm, một trăm năm, thậm chí là một ngàn năm.
Đương nhiên, cũng có khả năng là còn chưa tu luyện ra linh trí thì đã bị ném vỡ rồi. Mà Tô Lan Tâm lại giúp nó rút ngắn quá trình này, chỉ trong mười ngày ngắn ngủn đã tu luyện ra được linh trí, nhưng lại làm nó bị quản chế bởi Tô Lan Tâm và Trần An. Vì vậy, lợi và hại trong này không ai nói rõ được!
Tô Lan Tâm hiểu được ý của Trần An, nghĩ một lát, cô nói: "Pháp hiệu là Ngọc Thành đi, Ngọc Nhữ Vu Thành, hi vọng sau này trong bất kỳ nghịch cảnh nào, con đều có thể thành công.
Vả lại, con lấy ngọc mà thành hình, lại bởi vì có máu của Trần An mà khai mở linh trí, đây là ân không thể chối bỏ, không thể quên! Hi vọng có một ngày, có thể nghe thấy người khác gọi con là Ngọc Thành đại sư!"
"A di đà Phật, cảm ơn sư phụ! Ngọc Thành cẩn tuân lời của sư phụ."
Tô Lan Tâm nghe giọng nói non nớt nghiêm trang nói lời cảm ơn thì không nhịn được mà xoa đầu nhỏ của Ngọc Thành.
Sau đó xoay người nói với Trần An đang nhịn cười: "Ngọc Thành mới khai mở linh trí, đừng nhìn nó nói chuyện chín chắn như vậy, đây chỉ vì nguyên nhân nó trời sinh ngọc tính mà thôi, nhưng trên thực tế tâm trí của nó mới chỉ hai ba tuổi.
Vì vậy bình thường anh phải chú ý dạy nó những thường thức sinh hoạt, cái không nên dạy thì đừng dạy linh tinh, tránh cho học phải điều xấu. Trên vấn đề tu luyện thì tự nó có thể giải quyết được, có yêu cầu gì nó sẽ nói với anh."
Trần An gãi đầu, muốn nói lại thôi, vô cùng bối rối, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Đại sư nhỏ, tôi thấy trên tiểu thuyết, có phải là thứ giống như Ngọc Thành, trên phương diện tu luyện cần có thiên tài địa bảo gì đó hay không, hay là loại như động tiên đất lành gì đó?"
Tô Lan Tâm không hiểu suy nghĩ của Trần An, chẳng lẽ anh ta muốn tìm những thứ này cho Ngọc Thành sao? Chỉ đành hỏi: "Đúng thế, làm sao vậy?"
Trần An có hơi không nỡ nói: "Đại sư nhỏ, nếu không thì, ngài, có thể mang Ngọc Thành đi cùng không? Tôi chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không thể cung cấp bất kỳ trợ giúp gì cho Ngọc Thành cả. Ngài là người tu đạo, đi theo bên cạnh ngài, nhất định tốc độ tu luyện của Ngọc Thành sẽ nhanh hơn."
Lại sợ đại sư nhỏ hiểu lầm, Trần An vội vàng bổ sung: "Không phải là bảo ngài tìm thiên tài địa bảo cho nó, chỉ là hy vọng nếu đi theo ngài, nó có thể thường nhận được chỉ điểm của ngài mà thôi."
Tô Lam Tâm có hơi kinh ngạc: "Khi trước không phải anh bảo muốn để lại làm bảo vật gia truyền sao?"
Trần An không được tự nhiên sờ mũi: "Khi đó tôi không biết là sẽ có Ngọc Thành! Còn tưởng rằng là mấy thứ kiểu như pháp khí trong truyền thuyết, nhưng bây giờ Ngọc Thành không chỉ có thể thành người, còn có thể trở thành người có duyên huyết thống với tôi.
Sớm biết là như vậy thì nên dùng máu của ngài, dù sao ngài cũng lợi hại hơn.
Mặc dù tôi chưa từng làm ba, nhưng tôi cũng biết, ba mẹ yêu thương con cái thì sẽ vì con mà lập kế hoạch lâu dài. Ngọc Thành vẫn nên đi theo ngài mới là thích hợp nhất."
Tô Lan Tâm nhìn về phía Ngọc Thành, hỏi: "Ngọc Thành, suy nghĩ của con như thế nào?"
Ngọc Thành không thể động, cũng không biết nó đang nghĩ cái gì, qua một lúc lâu sau, nó mới lộ ra giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Ba không thích con sao? Hay là ghét con?"
Trần An không chịu nổi giọng nói non nớt như sắp khóc này của Ngọc Thành, thế là vội vàng xua tay: "Không phải không phải, không phải là ba không thích con, mà là ba rất thích rất thích con."
Ngọc Thành đột nhiên chất vấn: "Vậy tại sao ba không muốn con?"
Trần An vội vàng giải thích, lời nói cũng không mạch lạc: "Ba, ba cảm thấy đi theo bên, bên đại sư nhỏ, con sẽ lớn lên nhanh hơn, tốt hơn. Có lẽ, có lẽ ở bên cạnh ba, con, con phải mất một trăm năm mới có thể hành động tự nhiên.