Chương 29

Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn

Tiểu Thổ Âu 29-09-2024 09:39:17

Hơn nữa nhìn đường vẽ của đại sư nhỏ, nó tuyệt đối không chỉ to như vậy! Lan Tâm ở bên cạnh nhàm chán nghịch Hồng Phỉ lấy được vừa rồi, đang suy nghĩ sẽ chế tác khối Hồng Phỉ này như thế nào. Trong núi không có việc gì làm, dưới sự truyền thụ của đạo trưởng Nhất Thanh, Lan Tâm đã có được tay nghề điêu khắc tinh xảo, ban đầu còn là điêu khắc gỗ, sau này có được linh lực thì đổi sang khắc đá. Tại sao không khắc ngọc? Ngại quá, hỏi thì chính là do nghèo, lấy đâu ra tiền mua ngọc chứ? Vẫn là Đế Đô tốt, tùy tiện tính một quẻ, đã có thể có được Hồng Phỉ có linh khí sung túc như này! Lan Tâm vừa suy nghĩ linh tinh, vừa nhìn không rời mắt thao tác của thầy Kim, phát hiện chỗ nào thao tác không ổn sẽ kịp thời dừng lại đổi hướng. Tốn suốt hai tiếng đồng hồ, thầy Kim mới mài xong cơ bản, nhiều hơn thì cần phải trở về tiệm lấy công cụ khác từ từ xử lý, dù sao khi tới ông cũng không nghĩ tới sẽ có viên phức tạp như thế này. Sau khi hoàn thành, thầy Kim kích động tới đỏ mắt: "Tôi làm nghề này đã ba mươi năm, đây là viên tốt nhất tôi từng mở được trong đời này!" Thầy Kim bận rộn bao lâu, hai người Trần An cũng nhìn chằm chằm bấy lâu, càng xem càng kinh ngạc, há to miệng không dám khép lại, tới đao cuối cùng, ngay cả mắt cũng không chịu chớp lấy một cái. Chỉ thấy trên bàn đá đang đứng một bức tượng Phật tự nhiên không hề do chạm khắc, toàn thân đều do Đế Vương Lục cấu thành, cao khoảng chừng 20cm, rộng không tới 10cm, thế đứng vững vàng, da thịt đầy đặn, hai tay cầm hoa, trán rộng má đầy, phong độ tao nhã, ung dung độ lượng, hiền từ đoan trang, phong thái trang nghiêm, làm người ta cảm thấy kính nể ngưỡng mộ. Hai mắt Lý Liên Thắng cũng nhìn tới lồi ra, ghen tỵ nói: "Thần tích, đây nhất định là thần tích! Mẹ nó, thằng nhóc cháu có phúc mười kiếp à! Cái này không thể bán, nhất định không thể bán!" Lý Liên Thắng nghĩ tới đây, xoa tay nói,"Cháu muốn bao nhiêu tiền, cháu nói thẳng, nói cho ông đây, ông đây cho cháu mượn, đập nồi bán sắt cũng cho cháu mượn, đây chính là phúc khí của cháu, cơ duyên của cháu! Ông đây cũng dính phúc của cháu! Đây chính là bảo vật vô giá, dao gác ở trên cổ cũng không thể bán!" Trần An cũng kích động xoa mắt, sau đó cùng Lý Liên Thắng hai tay chắp trước ngực bái đại Phật: "Cháu ngốc thật. Cháu chỉ biết đại sư nhỏ nói đống đá này có thể làm cháu cải tử hoàn sinh, nào biết lại là một một pho tượng Phật như vậy chứ! Bán thì nhất định không thể bán, chịu chút khổ thì có làm sao? Có đại Phật, cháu ăn cám nuốt rau cũng không sợ!" Lan Tâm lắc đầu, chất vấn: "Đây chính là tượng Phật trời sinh, bán ra ngoài chưa nói tới việc có thể làm tiệm của anh cải tử hoàn sinh, tôi đoán rằng trên trăm triệu, trên một tỷ cũng có người ra, các anh thật sự không bán sao? Không nói tới những phú thương, chỉ nói những người trong đạo Phật cũng sẽ vắt hết óc suy tính để có được. Các anh phải nghĩ cho kỹ đấy!" Lý Liên Thắng nhìn về phía Trần An: "Cái này là của cháu, do chính cháu làm chủ!" Trần An suy nghĩ một lát, cắn răng nói: "Không bán! Pho tượng này có thể tới được tay tôi thì chính là may mắn của tôi! Sau này đây chính là bảo vật trấn tiệm của Trân Bảo Các! Bây giờ chú Lý bằng lòng cho tôi mượn tiền, tôi bắt đầu lại từ con số không là được. Ông nội tôi cũng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tôi ít nhất còn có tiệm của mình, điều kiện đã tốt hơn rất nhiều rồi!" Lý Liên Thắng vỗ vai Trần An tỏ ý tán thành và khích lệ! Lan Tâm vỗ vay, khen ngợi: "Được! Không hổ là người tôi coi trọng! Nhưng mà nếu anh đã quyết định không bán, vậy tôi phải cảnh cáo anh, bức ngọc Phật này không phải là ngọc Phật bình thường, mặc dù tôi theo đạo giáo, không tin Phật, nhưng tôi không thể không nói, trong Phật giáo cũng có người tài giỏi, một khi bức ngọc Phật này của anh bị bọn họ biết được, ép mua thì là may mắn của anh, bị cướp thì cũng là chuyện bình thường! Anh có sợ không?" Trần An đã chứng kiến năng lực của đại sư nhỏ, có thể làm đại sự nhỏ nói là người có năng lực, vậy nhất định không phải là người bình thường, chỉ đành cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu.