Nửa Bước Vũ Trụ Hệ Vận Chuyển Pháp (2)
Thời gian dần trôi qua, Độc Nhãn Quái vẫn luôn duy trì cảnh giác, người bệnh tâm thần trước mắt tuy không có bất kỳ sức mạnh gì, nhưng dù sao bị kim đâm vào đầu cũng không phải là chuyện tầm thường, vẫn nên đề phòng các loại sự tình đột phát thì hơn.
Châm thứ mười ba.
Vận chuyển pháp hoàn tất.
Nét mặt Trương lão đầy mong chờ, ông ta hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Độc Nhãn Quái xưa nay chưa từng cười khổ như lúc này, gã có cảm giác mình đúng là kẻ ngu, vậy mà lại kiên nhẫn bỏ thời gian ra ngồi chơi với bệnh nhân tâm thần đến tận bây giờ.
Cảm giác ư?
Ngươi nói có thể có cảm giác gì.
Ta thân là một trong những cường giả mạnh nhất thành phố Diên Hải, có thể bị mấy cây châm này làm ra cảm giác gì sao?
Ngươi nói. . .
Đột nhiên.
Ánh mắt Độc Nhãn Quái chợt phát sinh biến hóa, ngay trong chốc lát ấy, một cảm giác thật kỳ diệu tràn vào đại não, cũng không biết Trương lão đầu đâm trúng những huyệt vị gì mà lại khiến đầu gã như sắp nổ tung.
Ầm!
Đầu Độc Nhãn Quái đập thẳng xuống mặt đất.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh.
Xem ra Độc Nhãn Quái còn chưa kịp phản ứng gì thì đầu óc trống rỗng đã khiến gã mất đi ý thức.
Ầm!
Lại một thanh âm nữa truyền đến.
Lâm Phàm cũng ngã xuống mặt đất.
Ngân châm đâm trên đầu hắn không hề cùng vị trí với gã một mắt. Vị trí bị đâm trên đầu hai người đều là do Trương lão ngẫu nhiên chọn lựa, hoàn toàn dựa vào cảm giác của ông ta mà thôi, chỗ nào không vừa mắt thì đâm chỗ đó.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Trương lão gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng mê mang, nửa bước Vũ Trụ Hệ Vận Chuyển Pháp không nên có kết quả như vậy mới phải.
Ông cúi đầu nhìn ngân châm trong tay.
Hay là ghim chỗ nào không đúng ta?
Trương lão đầu gấp gáp vô cùng, ông ta rối rắm xoay quanh một chỗ, căn cứ theo nghiên cứu lý luận của ông thì con mắt đã mất của tên Độc Nhãn Quái sẽ mọc ra một lần nữa, mà Lâm Phàm hẳn là sẽ cảm thấy toàn thân thư sướng mới đúng.
Ông nắm ngân châm đâm một cái lên đầu mình.
Không có cảm giác.
Một chút xíu cũng đều không có.
Châm thứ hai!
Ừm, vẫn là không có cảm giác.
Châm thứ ba!
A, có chút cảm giác tê tê rồi.
Châm thứ tư!
Đầu hơi trướng trướng, giống hệt như những gì ông nghĩ. . . .
Châm thứ mười ba!
Ầm!
Trương lão đầu trừng mắt, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Bên cạnh hàng ghế dài dưới tán cây rộng mát, có ba người đàn ông đang lăn ra bất tỉnh.
Các hộ công nhìn thấy tình huống này bèn vội vàng chạy tới, không nhìn còn đỡ, vừa trông thấy ba người đầy đầu đều là ngân châm liền kinh hãi nhăn nhó không thôi, hô to tới tê tâm liệt phế:
"Cứu mạng."
"Mau tới cứu mạng."
"Bệnh nhân phòng 666 cộng thêm một vị chột mắt sống chết không rõ."
Cách đó không xa, Hách viện trưởng thở dài, lặng lẽ bấm vào nút gọi trên màn hình điện thoại, tút tút hai tiếng.
"Alô! Nơi này là. . ."
"Không cần phải nói, chúng ta biết là đâu rồi, đã phái xe cứu thương đến, chờ một lát thôi sẽ có mặt."
"Ừm, vậy thì tốt rồi, làm phiền phái hai chiếc, có ba người bị thương lận."
Trên mặt Hách viện trưởng không có bất kỳ biểu lộ gì, hoặc là nói, hết thảy đã sớm nằm trong dự liệu của ông.
Có thể chết người hay không?
Ông không biết.
Nhưng từ khi bước vào bệnh viện tâm thần nhậm chức viện trưởng, ông cũng đã xem thấu chuyện sinh tử rồi.
Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Người khỏe mạnh nghe được âm thanh này thì sẽ cảm thấy ưu thương.
Người bị thương nghe được âm thanh này sẽ âm thầm rơi lệ, rốt cuộc đã đến.
Hai chiếc xe cứu thương chạy hết tốc độ, lấy kỹ thuật điêu luyện nhất lướt đi rất nhanh rồi vững vàng đỗ lại, cửa sau mở ra, mấy bác sĩ y tá chuyển xe xuống đầy thuần thục.
Lúc các bác sĩ nhìn thấy tình trạng của ba người thì không khỏi hít sâu một hơi.
Quá sức khủng bố!
Đầu đâm thành như vậy còn có thể dùng sao?
"Vất vả cho các vị rồi."
Hách viện trưởng đứng ở bên cạnh, sắc mặc không hề có chút biểu tình nào đối với tình hình hiện tại, nhìn các bác sĩ bận rộn, ông chỉ có thể nói tiếng cảm ơn.
Qua nhiều năm như thế, cám ơn các vị mỗi lần đều đến rất kịp thời.
Chiếc xe cứu thương lại lăn bánh rời đi.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Hai chiếc xe cứu thương lái như bay ra khỏi bệnh viện tâm thần, đối với tài xế thì họ đã rất quen thuộc đối với nơi này, dù cho nhắm mắt lại thì cũng đều có thể dựa vào cảm giác mà lao đi.
Không phải năng khiếu gì cả, chỉ là vì quen tay hay việc mà thôi.
"Aiii!" Hách viện trưởng nhìn xe cứu thương dần khuất bóng, buột miệng cảm thán,"Đúng là trâu bò!"
Trải qua chuyện của Độc Nhãn Quái, ông lại đề cao mức độ nguy hiểm của phòng bệnh 666 lên gấp nhiều lần...
Bệnh viện đa khoa.
Bác sĩ vội vàng xuống xe, hô to vào bên trong: "Chọn người tới giúp đỡ một chút, ba bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có nhu cầu cấp bách, một người trong đó hô hấp yếu ớt, hai người khác sùi bọt mép."
"Sắp xếp phòng phẫu thuật."
Bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện đa khoa hiển nhiên đều nhẵn mặt đối với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cứ cách dăm bữa nửa tháng chỗ bọn họ lại có người được chở tới đây trong tình trạng nguy cấp, không quen thuộc mới là lạ.
Có y tá chạy tới khu vực cấp cứu, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Khẳng định lại là hai người kia."
Lúc này.
Lý viện phó đang thị sát ngay trong bệnh viện, y rất hài lòng đối với năng lực của bác sĩ và y tá nơi đây.
Thái độ của bọn họ đối với bệnh nhân vô cùng hữu hảo, đây mới thật sự là năng lực cùng thái độ phục vụ mà một bệnh viện lớn nên có.
"Tiểu Hà, đang ở trong đại sảnh bệnh viện, ngươi chạy vội vã như thế làm gì?" Lý viện phó khiển trách.
"Phó viện trưởng, hiện tại ta phải tới phòng cấp cứu, bệnh viện tâm thần mới đưa tới ba bệnh nhân cần chữa trị." Tiểu Hà nóng nảy đáp.
Sắc mặt Lý viện phó tức khắc liền thay đổi,"Lại là bọn họ?"