Chương 33: Ta Muốn Giết Ngươi Không Chừa Mảnh Giáp

Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Tân Phong 18-07-2023 18:31:26

Ta Muốn Giết Ngươi Không Chừa Mảnh Giáp Vấn đề là chuyện phiền muộn buồn bực nhất tuy còn chưa phát sinh, nhưng chẳng mấy chốc nữa nó cũng sẽ đến thôi. Cốc cốc cốc! Mấy dì nấu cơm gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Hách viện trưởng lập tức mồm năm miệng mười ồn ào nhao nhao, ý tứ rất rõ ràng rằng công việc như vậy chúng ta đảm nhiệm không được, xin ngươi mời người khác đi. Trong nhà của chúng ta có cháu nhỏ cần chăm. Trong nhà của chúng ta có trẻ lớn cần nuôi. Chúng ta cũng còn rất trẻ trung, có lẽ sẽ có mùa xuân thứ hai trong đời cũng nên, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta sợ hãi, chúng ta muốn từ chức. Đinh Diệp đi theo muốn khuyên giải các dì không được ầm ĩ, không nên huyên náo, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng, loại chuyện này chỉ xảy ra một lần, về sau nhất định sẽ không phát sinh nữa, hy vọng mọi người có thể thông cảm. "Khụ khụ!" Hách viện trưởng hút thuốc hơi nhiều, cuống họng không thoải mái, chỉ là hiện tại chỉ có khói thuốc mới có thể làm dịu ưu sầu và sự bất đắc dĩ trong lòng ông, thế nên ông không hút cũng không được. Hách viện trưởng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói ra một câu. "Muốn tăng bao nhiêu, các ngươi nói đi." Lời này rất lợi hại, rất có thể Hách viện trưởng chính là một vị cường giả tuyệt thế lánh đời, một câu liền khiến cho các dì đang ồn ào hung mãnh chợt khựng lại. An tĩnh! Đặc biệt an tĩnh! Các dì nấu cơm nhìn nhau, có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy vẻ vui mừng. "Hách viện trưởng, ngài biết đấy, chúng ta thích công việc bây giờ, đã xem nơi này trở thành nhà của mình." "Nhưng ngài cũng thấy tình hình ban nãy nguy hiểm như thế nào rồi, thôi thì thêm hai trăm vậy." Các dì tâm thần bất định, dè dặt đề nghị một con số, không biết Hách viện trưởng có thể đồng ý hay không. Văn phòng lại yên tĩnh trở lại, thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim đập thình thịch, đây là một cuộc đàm phán kinh tế giữa các dì nấu cơm cùng với viện trưởng, mỗi một người đều có điểm mấu chốt của mình. Ranh giới cuối cùng của các dì là 200. Mà ranh giới cuối cùng Hách viện trưởng là. . . Hách viện trưởng dụi điếu thuốc ở trên gạt tàn thuốc, quay đầu nhìn về phía các nàng, bá đạo nâng lên ba ngón tay. "Ta cho các ngươi thêm 300." Các dì nấu ăn kinh ngạc không thôi, vui mừng vô cùng, tâm tình sung sướng tới mức linh hồn đều nhảy cẫng lên. "Cám ơn Hách viện trưởng." "Hách viện trưởng thật sự là người tốt." Hách viện trưởng phất phất tay,"Đi làm việc đi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bênh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn sẽ không hại người, chỉ cần các ngươi đừng kỳ thị họ mà thôi." "Nếu như có lòng giao lưu với họ, ngươi sẽ phát hiện kỳ thật bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ lương thiện, chỉ là. . . Aiii, được rồi, nói các ngươi cũng không hiểu, đi làm đi." Các dì nấu cơm hài lòng rời đi. Rõ ràng họ chỉ yêu cầu tăng thêm 200, thế mà Hách viện trưởng lại cho họ những 300, thật sự là người tốt. Chỉ cần thêm tiền, ngài nói cái gì cũng đúng hết! Chờ người đi hết rồi, hộ công Đinh Diệp mới thở dài, tự nhận lỗi về phía bản thân: "Viện trưởng, đây là sơ suất của ta, xảy ra chuyện như vậy, ta đồng ý chịu trách nhiệm hoàn toàn, bất kỳ hậu quả gì ta đều một mình gánh chịu." "Đinh hộ công, ngươi là một hộ công rất ưu tú, những người bệnh đều rất thích ngươi, không cần bởi vì một chuyện nhỏ mà cảm thấy tự trách, ra ngoài làm việc tiếp đi. Qua mấy ngày nữa sẽ có một nhóm người đến bệnh viện tâm thần làm tình nguyện, ngươi phải quan tâm săn sóc họ tốt một chút." Hách viện trưởng nói. "Vâng, viện trưởng." Đinh Diệp đáp, sau đó có chút hiếu kỳ,"Viện trưởng, ngài vừa mới nói là người tình nguyện, lại còn có người chịu tới nơi này làm tình nguyện sao?" Hách viện trưởng cười cười, đáp: "Đương nhiên là có, mùa tốt nghiệp của bốn cao viện nổi danh sẽ có rất nhiều sinh viên không tệ vào thành phố Diên Hải. Độc Nhãn Quái muốn họ hiểu ý nghĩa của việc bảo vệ cùng với may mắn mà họ có được, nhất định bắt tới bệnh viện tâm thần này thể nghiệm, thật sự là có bệnh." Đối với Đinh Diệp, nửa câu đầu tự nhiên có thể nghe hiểu được. Nửa câu nói sau thì lại rất mơ hồ. Độc Nhãn Quái? Ý nghĩa của việc bảo vệ? May mắn của bản thân? Nghĩ mãi mà không rõ nàng liền không nghĩ nữa, đây không phải chuyện mà một hộ công như nàng cần bận tâm, chỉ cần làm tốt công việc chuyên môn của mình là được, đó mới chính là chuyện quan trọng nhất... Buổi tối, lại tới thời gian mọi người tụ tập xem bản tin thời sự. Bệnh nhân tâm thần đều ngồi đàng hoàng ở nơi đó, khi biên tập viên tóc ngắn xuất hiện, hiện trường lại lập tức sôi trào. "Đây là mẹ ta, lần trước mẹ ta có đến thăm ta đấy, ngươi có nhớ không?" "Lại nói bậy, rõ ràng đây là bạn gái của ta, các ngươi nhìn xem, chẳng phải hôm trước nàng ấy còn tặng đồ ăn cho các ngươi sao?" "Hừ, đồ nhát chết như chuột, rõ ràng đã hẹn đêm trăng tròn sẽ đến chiến một trận ra trò bên bờ hồ, thế mà ta đã đợi suốt nhiều ngày nàng ta vẫn không dám đến, chỉ dám lén lút xuất hiện ở chỗ này. Ta muốn hạ chiến thư với ngươi, đêm trăng tròn tối nay, có dám tới đánh một trận bên rừng cây nhỏ không?" "Ta nhất định phải giết ngươi không chừa một mảnh giáp." "Chào buổi tối các quý vị khán giả!" Biên tập viên mỗi ngày đều cất lên lời chào giống hệt nhau. "Chào vợ!" "Chào bạn gái!" "Ác tặc, có dám đấu với ta một trận không?" "Mẹ à, hôm nay người trang điểm già quá." Đám bệnh nhân tâm thần rất hăng hái, hộ công đứng chung quanh chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, có lẽ đối với bất cứ ai thì mãi mãi cũng không cách nào chống cự được phụ nữ xinh đẹp, ngay cả người bị bệnh tâm thần cũng là như thế. Các hộ công không có bao nhiêu hứng thú đối với bản tin thời sự. Nhưng hiện tại lại có một tin tức nóng hổi thu hút sự chú ý của bọn họ. "Tiếp theo là tin tức mới nhất hôm nay, bốn học viên tốt nghiệp từ cao viện thành phố Diên Hải đã mất tích, nếu có ai nhìn thấy bốn người bọn họ, xin gọi tới số điện thoại bên dưới." "110." Rất nhanh. Trên màn hình xuất hiện bốn tấm ảnh chụp, đồng thời còn có thông tin cá nhân. Cả bốn người đều tốt nghiệp từ bốn cao viện hàng đầu, đồng thời cũng đều đang ở độ tuổi thiếu niên thanh xuân vô hạn, bây giờ lại mất tích một cách ly kỳ như thế, thật là đáng thương...