Chương 42: Thiên Phú Dị Bẩm

Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Tân Phong 18-07-2023 18:31:26

Thiên Phú Dị Bẩm Hách viện trưởng uống một ngụm trà cẩu kỷ táo đỏ,"Đúng như ngươi nhìn thấy, trí thông minh của tà vật đang không ngừng đề cao, bọn nó có thể thích ứng với quy tắc của thế giới loài người, trong khi chúng ta đang phân tích tà vật thì tà vật cũng đang phân tích con người chúng ta, bọn nó đã biết biến thành các loại động vật đáng yêu, trà trộn vào trong nhân loại." "Đây là tình huống rất đáng sợ." "Người bình thường sẽ không có cách nào phân biệt ra được." Gã một mắt xem hết video, tâm tư trở nên nặng nề, dò hỏi: "Video đã xem hết, nói đi, thi thể rốt cuộc ở nơi nào, không có bất kỳ chuyện gì mà ta không tin." "Nó bị ăn rồi." Hách viện trưởng thản nhiên đáp. Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Gã một mắt dùng một con mắt còn linh hoạt nhìn xoáy vào mặt Hách viện trưởng. Hệt như là gã muốn nói: Mẹ nó, ngươi đang chơi ta à? Hách viện trưởng đối diện với Độc Nhãn Quái, ánh mắt của ông rất nghiêm túc, thẳng thắn gật đầu,"Thật sự không lừa ngươi." "Ngươi ăn à?" Gã một mắt hỏi. Hách viện trưởng hỏi ngược lại: "Chỗ này của ta là nơi nào?" "Bệnh viện tâm thần." "Ngươi nói không sai, chính là bệnh viện tâm thần, mà nó lại đi vào một gian phòng không nên đi, bị ăn sạch đến nỗi chỉ còn sót lại một hàm răng, ngay cả hài cốt cũng không còn mẩu nào." Hách viện trưởng cảm thán. Gã một mắt không tin nổi: "Ngươi nói tà vật cấp hai bị bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần ăn? Tại sao ngươi không nói là con kiến có thể ăn hết một con voi đi?" Hách viện trưởng thương cảm nhìn Độc Nhãn Quái: "Con kiến hoàn toàn có thể ăn hết một con voi mà, trong chương trình thế giới động vật có đề cập đó, ngươi chưa xem tập hôm trước sao? Nếu như ngươi chưa xem, ta đề nghị ngươi trở về nên mau chóng tìm xem, thật sự rất rung động lòng người, giới tự nhiên quá thần kỳ, nhiều người sức lớn cũng là đạo lý chính xác." Bầu không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Gã một mắt hít sâu một hơi, gọi thẳng tên ông: "Hách Nhậm, có phải ngươi làm viện trưởng bệnh viện tâm thần quá lâu nên có bệnh luôn rồi đúng không? Đó là tà vật cấp hai, người bình thường dẫu nhiều hơn nữa cũng vô ích, dù ngươi đem hết toàn bộ bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần đặt chung một chỗ với tà vật cấp hai thì tà vật cũng sẽ giết sạch hết tất cả mọi người." Hách viện trưởng không tán đồng lời hắn nói,"Thế nhưng hiện tại nó chỉ còn lại một cái răng nanh mà thôi, thật sự hài cốt không còn, không lừa ngươi." "Tiếp theo khẳng định ngươi sẽ hỏi kẻ ăn Tang Cẩu là ai?" "Trước hết ngươi hãy xem phần tài liệu này, ngươi hẳn sẽ hiểu." Hách viện trưởng lấy từ trong ngăn kéo ra một phần văn bản. Tiêu đề: « Phân tích hành vi bệnh nhân phòng số 666 » Gã một mắt không nói nhảm với Hách viện trưởng, tiếp nhận tài liệu bèn tùy ý liếc nhìn, vốn gã rất không kiên nhẫn nhưng thời gian dần trôi qua, gã bỗng trở nên cực kỳ chăm chú, tốc độ lật giấy càng lúc càng chậm lại. Hách viện trưởng không quấy rầy Độc Nhãn Quái. Phần văn kiện này là hạng mục phân tích mà ông đích thân làm từ sau khi Lâm Phàm nhập viện không bao lâu. Gã một mắt nhìn tài liệu đến nhíu chặt chân mày, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở và tiếng lật giấy xột xoạt. Không biết qua bao lâu, gã mới xem hết phần văn kiện đó. "Đây chính là nội dung trọng tâm mà nhiều năm qua ta tiến hành nghiên cứu, người bình thường ta chắc chắn sẽ không cho nhìn, nhưng ngươi thì khác, ai bảo chúng ta quan hệ tốt như vậy chứ." "Hiện tại có cảm giác thế nào?" Hách viện trưởng đã phát hiện ra vấn đề của Lâm Phàm từ lâu, đây không phải là việc bệnh nhân tâm thần bình thường có thể làm được, mấy năm như một ngày, ngày ngày lặp lại, lượn lờ kề cận cái chết nhưng lại không tàn không phế, một mực nhảy nhót tưng bừng. Tỷ lệ này thấp hơn nhiều so với trúng xổ số. Hoàn toàn có thể gọi là kỳ tích. Gã một mắt trầm giọng đáp, vẻn vẹn bốn chữ: "Thiên phú dị bẩm!" Gã một mắt từng thấy rất nhiều chuyện thần kỳ, tự nhận bản thân hầu như chẳng còn gặp phải vấn đề nào khiến mình kinh ngạc nữa. Thế nhưng thẳng đến khi nhìn thấy phần văn kiện này, gã chỉ có thể thốt lên bốn chữ 'mở rộng tầm mắt', đời gã chưa bao giờ gặp được người nào như vậy. "Ta muốn gặp mặt hắn." Gã một mắt rất háo hức muốn gặp tên nhóc thần kỳ kia. Tìm đường chết nhiều lần như vậy nhưng đều không chết, cho dù là điện giật vẫn có thể còn sống, quái, rất là quái dị. Điều gã có thể nghĩ tới chính là đối phương liệu có phải là kỳ tài bẩm sinh hay không. Cũng giống như. . . Kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp một lần, nếu để cho gã giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, há chẳng phải là sẽ lên trời luôn hay sao. "Mấy giờ rồi rồi?" Hách viện trưởng hỏi. Gã một mắt đáp: "Ba giờ." Hách viện trưởng trợn trắng mắt: "Ngươi cũng biết là ba giờ sáng, vậy cũng phải biết hiện tại là giờ đi ngủ, ta đã năm mươi mấy tuổi, tóc bạc phơ, mỗi ngày đều dựa vào cẩu kỷ và táo đỏ kéo dài tính mạng đấy, ngươi còn đòi ở đây gặp người gì nữa, có muốn gặp thì cũng phải đợi tới ngày mai, còn bây giờ thì về đi thôi." Hách viện trưởng vừa nói vừa chỉ vào đầu ông, ý tứ rất rõ ràng, nhìn thấy chưa, đều là tóc trắng đấy, ngươi có thể tìm ra một cọng đen thì coi như ta thua ngươi. Gã một mắt không nhiều lời, trực tiếp rời khỏi bệnh viện tâm thần. "Này! Ngươi có thể đi nhưng mà trả tài liệu lại cho ta, đó là nghiên cứu tâm huyết của ta, ngươi sao có thể làm như vậy chứ?" Hách viện trưởng thấy đối phương cầm tài liệu rời đi thì vội gào thét... Ban đêm! Tất cả mọi người đã ngủ say. Gã một mắt trở lại tổng bộ, gã đốt một điếu thuốc lên, vừa hút vừa lật xem tập tài liệu ban nãy một lần nữa. Khói mù lượn lờ, trong phòng một mảnh trắng xóa, gã để văn kiện xuống rồi đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chợ đêm vẫn lấp lóe ánh lửa bên ngoài. "Nhóc con thú vị lắm." Tang Cẩu chui vào bệnh viện tâm thần, biến thành chó con trong nhà, người bình thường rất dễ dàng bị lừa gạt, muốn thấy rõ chân thân của tà vật thì chỉ có bọn hắn mới được. Xem ra là phải càn quét khắp nơi, một tấc cũng không thể bỏ sót. Nếu như các tà vật khác đều thông minh giống như Tang Cẩu thì tình huống sẽ trở nên rất nghiêm trọng...