Trong đầu Trương Hạo chỉ vang vọng có mấy chữ đó. Y càng nhìn Lâm Phàm lại càng cảm thấy sợ hãi. Y cố gắng né tránh tầm mắt mình ra khỏi đôi bàn tay vẫn đang nhỏ giọt máu tươi của đối phương, chẳng biết tại sao nhưng y thấy choáng váng khủng khiếp, tựa như người đang bị mất máu đó là chính y vậy.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, theo sát phía sau là một chiếc xe cứu thương.
Rất nhanh cảnh sát liền khống chế tình hình trên chuyến xe buýt xui xẻo nọ. Khi một anh cảnh sát bẻ ngoặc cổ tay của gã đàn ông kia ra sau rồi đè sấp gã xuống sàn xe buýt thì tình cờ làm rơi một tấm thẻ bằng sắt được nhét trong túi quần của gã, trên đó chỉ ghi có mấy chữ: Bệnh nhân tâm thần.
"Vị bạn học này, cám ơn ngươi đã hăng hái làm việc nghĩa. Nhờ có ngươi mà mọi người trên xe mới bình an vô sự. Gia hỏa kia là một kẻ điên, gia thuộc không trông coi tốt, để gã chạy ra ngoài gây họa như thế, đợi trở về ta chắc chắn sẽ làm việc lại với bọn họ rõ ràng."
Cảnh sát cảm kích nói, sau đó nhìn thấy bàn tay Lâm Phàm chảy đầy máu tươi thì lập tức gọi bác sĩ tới băng bó cho hắn.
Lâm Phàm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nam tử bị ấn xuống đất kia, khẽ nói: "Gã không phải là bệnh nhân tâm thần."
Anh chàng cảnh sát nghe nói thế, nhãn tình liền sáng lên, vội hỏi hắn: "Đồng học, hẳn là ngươi phát hiện ra chuyện gì à? Sao lại khẳng định như thế?"
"Không có, bởi vì hắn không xứng làm người bị bệnh tâm thần thôi." Lâm Phàm thản nhiên đáp.
Anh chàng cảnh sát nghe mà có chút mơ hồ, không hiểu được ý của đối phương là gì.
Thôi được rồi, bây giờ truy cứu những việc này cũng chưa vội, trở về sẽ cho người điều tra lại xem gã kia có thật sự là bệnh nhân tâm thần hay không.
Y tá vừa băng bó cho Lâm Phàm vừa bội phục nói: "Đồng học, ngươi thật kiên cường, chảy nhiều máu như vậy mà vẫn không tỏ ra đau đớn gì hết."
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ý chí của ta rất mạnh, đau đớn chỉ là một phần của việc tu luyện, ta đã sớm tạo thành thói quen rồi."
Y tá ngây người nhìn đối phương, không rõ tại sao nhưng cô luôn có cảm giác chàng trai trẻ này có chỗ quái quái như thế nào đó.
"Đồng học, ngươi nhìn xem ta băng bó cho ngươi thế nào, ta trông thấy dây giày dưới chân ngươi thắt nơ hình con bướm, chắc hẳn là ngươi thích nơ con bướm lắm phải không? Ta đã băng bó cho ngươi theo sở thích của ngươi nè."
Anh chàng y tá nọ rất có hảo cảm đối với Lâm Phàm, đây là cậu bạn nhỏ dũng cảm cỡ nào a.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn xuống, nét mặt không chút biểu cảm nhận xét: "Nhìn rất đẹp."
Y tá mỉm cười vui vẻ, may mà lúc còn trẻ, vì muốn lấy lòng mấy bạn gái nên anh ta đã tự tập thắt nơ cầu kỳ như này.
Cảnh sát cầm biên bản tới hỏi Lâm Phàm vài câu.
"Đồng học, ngươi tên là gì vậy? Bọn ta muốn lấy thông tin của ngươi, hành động mới rồi của ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái làm, bọn ta rất cảm kích, ta định liên lạc với trường học để biểu dương ngươi một phen."
Gặp được chuyện như vậy, bên cảnh sát rất muốn tuyên truyền thật tốt, sao có thể để cho tiểu anh hùng của chúng ta thất vọng được, nhất định phải để bên phía trường học biết được phẩm chất tốt đẹp của tiểu anh hùng này, như vậy thì cậu ta sẽ được các lão sư ưu ái chiếu cố hơn. Nhỡ đâu có điểm số môn nào hơi kém thì còn có thể kịp thời giúp cậu ta bổ túc một chút, cố gắng nâng cao thành tích để đậu vào một trường đại học mà người ta mong muốn.
"Ta trễ giờ đến trường rồi." Lâm Phàm đơn giản đáp.
Cảnh sát vui vẻ trấn an: "Cậu bạn nhỏ, cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ đưa ngươi đến trường học, huống hồ ngươi đang bị thương, có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt cũng được mà, chúng ta sẽ xin phép nghỉ cho ngươi."
Hảo cảm trong lòng ông chú cảnh sát cùng anh chàng y tá lại càng dâng cao, đây quả nhiên là tiểu anh hùng cực kỳ ưu tú mà, mặc dù đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn muốn đi đến trường học. Nếu như là người khác thì sợ là nãy giờ đã giãy đành đạch ra mặt đất không dậy nổi, kiên quyết phải nhân cơ hội này ở nhà lười biếng mấy ngày rồi.
Cả hai không hẹn mà đồng loạt nghĩ đến hài tử nhà mình, có lẽ tối nay trở về phải làm công tác tư tưởng lại với bọn nhỏ một chút, cố gắng học hỏi tinh thần chăm học của tiểu anh hùng trước mắt đây.
"Gặp lại sau, ta đi học đây." Lâm Phàm đeo cặp sách lên lưng rồi quay người chạy mất.
"Uy! Đồng học, chờ một chút. . ."
"Tiểu anh hùng, ngươi còn chưa tháo băng mà."
Tốc độ chạy của Lâm Phàm khá nhanh, mới nháy mắt một cái mà thân hình hắn liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cảnh sát cùng y ta hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đôi bên đều lộ ra vẻ kính nể.
"Đồng chí cảnh sát, vị tiểu anh hùng này thật sự là quá dũng cảm, nếu như người trẻ tuổi thời nay đều có thể thấy bất bình liền ra tay tương trợ, hơn nữa còn chăm chỉ không lười học, vậy thì lo gì quốc gia chúng ta sẽ không cường đại." Anh chàng y tá cảm thán.
Ông chú cảnh sát gật đầu,"Ừm, may mà mới rồi ta có nhìn thấy bảng tên của tiểu huynh đệ đó, cậu ta tên là Trần Dương, là học sinh của trường cấp ba Sáng Duy. Chờ ta xử lý tốt chuyện ở đây xong sẽ tới thông báo cho trường của bạn nhỏ để cậu ta được khích lệ một phen."...
Trương Hạo đang ngồi liệt tại vỉa hè một bên đường, đến tận bây giờ y vẫn chưa hoàn hồn lại được, y cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết máu dính dấp trên tay mình, trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên hình ảnh Trần Dương lúc hắn từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
"Đồng học, ngươi ổn không?"
Ánh mắt của Trần Dương khi đó quá đỗi lạnh nhạt, sắc mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Một vài hình ảnh trước đây thoáng lướt qua trí nhớ của Trương Hạo, rõ ràng Trần Dương mà sáng nay y gặp và Trần Dương mà bình thường y nhận biết dường như không phải là cùng một người...