Quyến rũ người này quyến rũ người kia, còn ngày ngày chạy đến trụ sở đội công trình, e là còn muốn quyến rũ đàn ông của đội công trình.
Những lời đồn bỗng nhiên chạy ra trong đầu anh ta. Anh ta lập tức cảm thấy như bị điện giật.
Dưới cây mai, mỹ nhân như hoa. Cho dù mang áo khoác to lớn, ôm trong ngực một bó mai lớn thì mỹ nhân cũng như một bức tranh vậy. Mà phong cảnh đẹp như thế hết lần này đến lần khác có một người đàn ông chướng mắt đứng đó. Sau đó thì người đàn ông đó còn dây dưa. Triệu Thành Tích nhíu mày, cho đến tận khi Tiền Chí ngã nhào xuống đất, Nhan Hoan đi về phía anh thì bước chân anh mới ngừng lại.
Nhan Hoan đến trước mặt anh đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn anh. Cô mỉm cười hỏi: "Có thể giúp tôi một tay không?"
Giúp cái gì chứ?
Anh vẫn luôn nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng lại.
Sau đó cô rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, tủm tỉm cười nói: "Tạm thời mượn anh dùng một chút. Tôi vừa mới nói với người đàn ông kia anh là bạn trai tôi."
Triệu Thành Tích: ...
Anh chỉ cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó nổ tung. Sự nóng nảy lúc thấy Tiền Chí dây dưa với cô đã biến mất, trong thế giới này chỉ còn anh và cô thôi.
Cơ thể anh cứng ngắc, muốn rút tay lại, còn muốn nói với cô ở ngoài mà làm như vậy thì còn ra thể thống gì chứ. Thế nhưng cuối cùng anh lại bất động, cũng không nói gì.
"Anh đến tìm em sao?"
Nhan Hoan vừa mỉm cười vừa nói: "Có phải là thím gọi em ngày mai đến nhà ăn cơm không?"
Ngày mai là thứ bảy, những ngày này nếu được nghỉ thì thím Liêu đều bảo cô qua đó ăn cơm. Huống hồ đầu tuần hai người còn bàn chuyện quan trọng như giới thiệu đối tượng.
Người bên cạnh xinh đẹp tuyệt vời, ấm áp dịu dàng, thản nhiên cười nói. Cũng vì cô đến gần mà không khí lạnh giá này như được sưởi ấm lên lên.
Cơ thể Triệu Thành Tích sau một khoảnh khắc cứng ngắc thì cũng từ từ dịu đi, ngón tay giật giật. Nhưng cuối cùng người luôn cứng nhắc như anh vẫn không rút tay về.
Chỉ là sau khi Nhan Hoan nói với anh mấy câu thì lại kéo tay anh xuống, níu ống tay áo anh, hất mặt về phía trước. Cô nói: "Đi thôi, chúng ta vẫn nên ra phía trước nói chuyện, đằng sau có người. Thật sự quá phiền phức rồi."
Nói xong thì cô cũng buông anh ra rồi đi thẳng về phía trước.
Triệu Thành Tích nhìn cánh tay mình, thế mà đột nhiên lại cảm thấy có chút thiếu thốn. Nhưng hai người còn chưa ra ngoài thì đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
"Đồng chí Nhan Hoan."
Hai người dừng bước, đồng thời quay lại phía sau nhìn. Là Tiền Chí đuổi theo, anh ta thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng.
Anh ta đuổi theo, trên mặt vừa lo lắng vừa phẫn nộ. Ánh mắt đau lòng lo lắng là dành cho Nhan Hoan, quay đầu lại trừng Triệu Thành Tích thì lại biến thành phẫn nộ. Nhưng sau khi đối diện với sự lạnh lùng của Triệu Thành Tích thì lại co rúm, sự phẫn nộ sụp đổ, nhưng rất nhanh lại thẳng lưng, trở nên to gan. Anh ta nhìn về phía Nhan Hoan, nói: "Đồng chí Nhan Hoan, cô mới đến nông trường, cẩn thận không bị người ta lừa đó."
Nhan Hoan nhíu mày, lúc này vì tâm tình tốt nên cũng không chán ghét anh ta như trước đây nữa. Cô buồn cười nói: "Vị đồng chí này, tôi với anh cũng không tính là thân quen, thế mà anh lại phỉ báng bạn trai tôi trước mặt tôi sao?"
Nói xong thì cô kéo Triệu Thành Tích, nói: "Anh Triệu, chúng ta đi thôi."
Triệu Thành Tích nhìn thoáng qua Tiền Chí, lạnh lùng nói: "Tránh xa cô ấy một chút."
Miệng Tiền Chí run lên, vẫn không muốn từ bỏ. Anh ta to gan nói tiếp: "Đồng chí Nhan Hoan, cô vừa tới nông trường không lâu, không biết rõ anh ta..."
"Nhưng tôi thích anh ấy."