Đến mức mà Thẩm Vinh Tổ nghe được những lời Nhan Hoan nói trong điện thoại xong thì vẫn không kịp phản ứng. Mãi đến khi điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, đầu óc tê liệt thì câu nói "Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu" cứ như ma chú, không ngừng vang lên trong đầu ông ta, cho đến tận lúc đầu ông ta muốn nổ tung.
Ông ta cúp điện thoại cái rầm, tay vẫn còn đang run rẩy, tức giận đến mức không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên quay đầu lại, bờ môi run rẩy, nhìn gương mặt xị xuống của Nhan Quế Phân, mắng chửi: "Thật đúng là đồ nghiệt chủng! Đứa con gái bà sinh ra, nuôi lớn tốt quá đi thôi."
Nói xong thì ông ta tức giận thở phì phò, đầu óc choáng váng hoang mang. Sau đó ông ta vịn vào ghế, tay run rẩy. Một hồi lâu Nhan Quế Phân ngây cả người ra mới phản ứng lại. Ông ta nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải bà vẫn luôn nói với tôi là con bé hiền từ, nghe lời sao? Đây chính là cái hiền từ, nghe lời mà bà nói sao?"
Thẩm Vinh Tổ là người công nhân già ở xưởng sản xuất. Trong nhà con cái nhiều, mấy năm qua ông ta gánh vác miệng ăn của một nhà người, buổi ngày đi làm, buổi tối thỉnh thoảng giúp người ta sửa đồ đạc, dạy dỗ học trò, xoay qua xoay lại thời gian ở nhà cũng chỉ có ăn cơm và ngủ nghỉ.
Trước đó ông ta đã có ba đứa con, ông ta xem trọng con trai trưởng là Thẩm Kiến Huy, con trai thứ Thẩm Kiến Lập, yêu thương con gái nhỏ Thẩm Mỹ Châu. Ông ta còn lo bà mẹ kế như Nhan Quế Phân đối xử tệ với bọn họ, nên bao nhiêu tâm tư tình cảm của ông ta dồn hết lên người bọn họ. Còn đứa nhỏ ông sinh cùng với Nhan Quế Phân là Nhan Hoan, ông ta nghĩ Nhan Quế Phân là mẹ ruột của cô, tất nhiên sẽ không đối xử tệ với cô... Mà Nhan Hoan ở trong nhà giống như một cái bóng vậy, nên ông ta càng không để ý đến cô. Vì vậy thực ra những năm này ông ta cũng không hiểu rõ con người cô. Cũng bởi vì như vậy nên lúc này ông ta có một sự phẫn nộ như mình bị lừa gạt. Ông ta cảm thấy Nhan Quế Phân đang lừa gạt mình.
Nhan Quế Phân không nghe thấy những gì Nhan Hoan nói trong điện thoại. Bà ta chỉ nghĩ là Nhan Hoan từ chối Thẩm Vinh Tổ không chịu quay về. Cho nên khi nghe Thẩm Vinh Tổ lớn tiếng quát mắng thì đầu tiên là giật nảy mình, vành mắt đỏ hoe, đưa tay lau nước mắt, nói chuyện có vẻ ấm ức: "Vinh Tổ, chuyện này là Tiểu Hoan không đúng... Nhưng con bé vẫn đang còn nhỏ, tôi biết ông nóng lòng chuyện Kiến Lập quay về. Nhưng chuyện này thực sự là đã ấm ức cho Tiểu Hoan rồi, con bé chỉ mới mười chín tuổi, luôn hiền từ nghe lời. Chúng ta vì để Thành Lập quay về mà ép con bé gả cho chủ nhiệm Quách..."
Nói đến đây thì bà ta cẩn thận nhìn về phía cửa, giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều, vừa lau nước mắt vừa nói: "Vinh Tổ, ông làm gì vậy hả. Đây là ngại chủ nhiệm Quách không nghe được sao?"
Đây chính là văn phòng của chủ nhiệm Quách. Vừa rồi chủ nhiệm Quách cho bọn họ đến gọi điện thoại, còn tận tâm đưa lên tận cửa. Lúc nãy bọn họ lớn tiếng như vậy không có nghĩa là bên ngoài chủ nhiệm Quách không nghe được.
Thẩm Vinh Tổ nghe Nhan Quế Phân nói vậy thì cơn giận lúc trước ngưng lại, trên mặt kìm chế đến đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống. Nhưng đến cuối cùng vẫn xìu xuống, ngồi phịch lên ghế, đen mặt không nói gì.