Không ngờ Tiền Huệ Chi nghe Nhan Hoan nói những câu này lại càng nhiệt tình với cô hơn, ánh mắt của bà ta có thể nói là yêu thương nữa.
Nhan Hoan: ...
Đợi cơm nước xong xuôi thì mấy đứa nhỏ nhà họ Dương đều bị Tiền Huệ Chi đuổi ra ngoài, chủ quản Dương cũng cố gắng tránh qua gian phòng bên kia. Tiền Huệ Chi cuối cùng cũng kéo Nhan Hoan nói chuyện chính.
Bà ta nói: "Tiểu Nhan, hôm nay thím cố ý gọi cháu đến ăn cơm thực ra không chỉ là vì nguyên nhân của cậu cháu."
Nhan Hoan giương mắt nhìn bà ta.
Tiền Huệ Chi nói tiếp: "Trước đó mấy ngày, đội trưởng nông trường chúng ta nhận được một cuộc điện thoại, là của ba mẹ cháu và một người đồng chí họ Quách gọi đến. Đồng chí họ Quách này nói anh ta là vị hôn phu của cháu, hai nhà đã có ước định, lúc đầu tính sẽ năm sau sẽ kết hôn. Nhưng vì một chút mâu thuẫn nhỏ, cháu nhất thời giận hờn nên chạy đến đây tìm cậu mình. Đồng chí họ Quách nhờ chúng ta chuyển lời cho cháu, nói những chuyện này đều là chuyện nhỏ, cho dù cháu có điều kiện gì thì anh ta đều sẽ đáp ứng cháu, bảo cháu cứ yên tâm ở lại đây trước, một thời gian nữa sẽ đến đón cháu... Những chuyện này đều là thật sao?"
Tên họ Quách đó nói như vậy sao? Không biết là thật hay là vị thím Tiền này vì mục đích của mình mà thêm thắt nữa. ... Nhan Hoan cũng không cho rằng thím Tiền này bày ra chuyện lớn như vậy, tìm mình nói chuyện là do ba mẹ cô và tên họ Quách đó nhờ vả.
Huống hồ chủ quản Dương còn từng ám hiệu cho cô, nói vợ ông vô cùng nhiệt tình, thích làm mai cho người ta.
Nhan Hoan ho nhẹ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiền Huệ Chi, chân thành nói: "Không phải ạ. Thím Tiền, chủ nhiệm Quách này cũng không phải vị hôn phu của cháu, từ đầu đến cuối cháu chưa từng đồng ý đính hôn. Anh ta chỉ là lấy nhiều lợi ích ra trao đổi với ba mẹ cháu thôi, muốn mua bán phụ nữ như xã hội thời xưa vậy. Bây giờ là xã hội mới, cháu nghĩ hành vi mua bán con gái như vậy nhất định là phạm pháp đúng không? Cháu đến nông trường cũng không phải vì hờn dỗi nên đến nhờ vả nhà cậu, mà là cháu bất mãn với sự áp bức của gia đình kiểu cũ này, nghe theo tiếng gọi quốc gia, đến Đại Tây Bắc, đến nông thôn đất trời bao la này để rèn luyện bản thân. Thím xem, cháu tới đây, dù không có cậu ở đây nhưng cháu vẫn luôn yên lòng làm việc rất tốt sao?
Sắc mặt của cô nghiêm túc, ngữ khí thành khẩn, thậm chí là cách nói chính nghĩa mang theo một sự nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nhất thời Tiền Huệ Chi bị vẻ mặt và ngữ điệu của cô làm cho nghẹn họng. Bà ta vốn tưởng mình nói chuyện trong nhà tìm đến sẽ khiến cô kinh sợ, hoặc là sẽ nói ra những ấm ức trong lòng với bà ta, không thể ngờ cô có thể nghiêm mặt nói lại với mình như vậy.
Cô gái này thiếu dây thần kinh nào hay sao?
Cũng khó trách cô có thể làm ra chuyện như giấu người nhà chạy đến Đại Tây Bắc. ... Điều này khiến bà ta có hơi do dự với phán đoán trước đây của mình, lí do thoái thác đã chuẩn bị xong cũng hơi bị xáo trộn.
Nhưng rất nhanh bà ta lấy lại bình tĩnh, nói: "Tiểu Nhan, cháu nghĩ như vậy là đúng rồi, xã hội mới của chúng ta phản đối chuyện ép duyên, càng phản đối hôn nhân mua bán, cổ vũ tự do yêu đương. Nhưng Tiểu Nhan à, cháu còn trẻ, không biết là con gái nhà lành, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như cháu, một thân một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì... Cháu thử nghĩ lại xem, từ lúc cháu đến nông trường đám nam thanh niên trí thức vây quanh đội làm vườn này của chúng ta có bao nhiêu chứ? Đừng nói là nếu cháu không cẩn thận giữ mình trong sạch. Mà cho dù cháu bảo vệ bản thân, không liên quan gì đến bọn họ thì thời gian dài cũng sẽ có đủ loại đồn đại. Lại thêm chuyện ở nhà cháu đồn đến đây thì cháu sẽ nghĩ xem tình cảnh của cháu sẽ như thế nào hả?"