Nhan Hoan nghe lời giải thích của anh quản lí, ríu rít cảm ơn anh ra rồi nhìn về phía những đồng chí đang mặc trên người bộ đồ lao động. .
Họ đều cao lớn, cường tráng, chỉ đặt biệt một điều, mặc dù cho họ bị ngăm đen nhưng khuôn mặt họ vô cùng dễ nhìn, vô cùng sắc bén, làm người khác phải ngoài lại nhìn.
Nhan Hoan về phía họ.
Đồng chí lớn tuổi nhìn người trẻ ở giữa, hỏi: "Đội trưởng, có muốn giúp không?"
Ánh mắt của người thanh niên nhìn chằm chằm Nhan Hoan, tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô thì anh hơi giật mình, sau đó lập tức nhíu mày, nhìn đi nơi khác rồi nói: "Ông xem qua như giới thiệu một chút đi, tìm hiểu câu chuyện là như thế nào, nếu như thật sự là thanh niên trí thức đến nông trường thì đưa cô ấy đi theo."
Bây giờ, chuyện con gái một thân một mình xuống nông trường nông thôn thật sự là một chuyện kỳ quái vô cùng.
Nhưng thư giới thiệu này là hoàn toàn đúng sự thật.
Nhan Hoan đương nhiên là được vào đi nhờ xe.
Quả thật sự may mắn của Nhan Hoan không tệ.
Chiếc xe của đối phương là một chiếc Jeep 212 màu xanh. Trong thời tiết như thế này, việc được ngồi trong một chiếc xe Jeep đương nhiên đè bẹp chuyện phải ngồi lên một chiếc máy kéo không che chắn, còn có thể lắc qua lắc lại rồi.
Trên đường đi xe, mọi người cũng giới thiệu bản thân một chút.
Đồng chí lớn tuổi họ Liêu, là một công nhân lớn tuổi của đội kỹ thuật công trình, Nhan Hoan lập tức học theo hai người trẻ tủi, gọi ông ấy là sư phó Liêu. Người mang vẻ bề ngồi lặng lẽ kia mang họ Triệu, là đội trưởng đội Một của đội công trình. Còn người trẻ tuổi phụ trách lái xe còn lại có họ Trần. Sư phó Liêu và đội trưởng Triệu đều gọi anh ta là tiểu Trần, chỉ có Nhân Hoan là nghiêm túc gọi anh ta là đồng chí Trần.
Tiểu Trần lái xe, Nhan Hoan theo sư phó Liêu ngồi cùng ngồi với Triệu Thành Tích ở toa xe.
Tuyết cứ từ từ rơi xuống làm cho con đường không hề dễ. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, đôi lúc còn đỗ lại để dọn đường. Ngày thường chỉ mất một hai tiếng là tới công trường nhưng hôm nay muốn thanh nhất cũng phải đến bốn giờ.
Dù là những người xa lạ, Nhan hoan vốn dĩ cẩn thận từng li từng tí cũng muốn nói một chút về bản thân mình.
Sư phó Liêu hỏi nàng: "Đồng chí tiểu Nhan, nơi này tuyết rơi nặng hạt, nhắm mắt là qua tết rồi, sao cô lại xuống nông thôn này chứ?" làm sao lúc này xuống nông thôn?
Vẫn là tự mình bôn ba trên con đường dài như vậy.
Về chuyện lúc này tất cả mọi người đều nghĩ hết biện pháp về thành thì càng khỏi phải nói.
Ngón tay Nhan Hoan gãi gãi găng tay bên trong túi, nói: "Sau khi tốt nghiệp trung học, trong thành phố cũng không có việc gì hết. Tôi lại thích trồng thảo dược, tình cờ cậu tôi lại làm ở đây cho nên tôi đã tự mình đăng ký, đặt tìm người đưa đến đây, dù sao cũng chẳng có gì thú vị trong thành phố cả.
Vốn dĩ do nơi đây là nơi làm việc của cậu cô?
Sư phó Liêu nghe được như vậy thì hào hứng, cười nói: "Thời tiết tuyết lớn thế này sao bọn họ không có tới đón cô? Cô tên là gì nhỉ, có thể chúng ta quen biết nhau đấy. Dù chúng tôi là đội công trình từ bên ngoài, nhưng dù sao cũng đã đến nông trường hơn nửa năm, nói không chừng có thể nhận ra. Ít nhất quản lí nhân viên nông trường cũng quen biết với nhân viên đội công trình."
Chuyện này không có gì đáng nói cả.
Nhan Hoan cười nói: "Cậu tôi là Nhan Đông Hà, cậu ấy là một trí thức đến nông thôn để hỗ trợ việc xây dựng nông trường vào những năm 50, ở nông trường này cũng hơn 20 năm rồi."
Nói mới nhớ, cô cũng đã được sinh ra ở nhà cậu ở nông trường này, nhưng cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi.
Sau khi cô nói, sư phó Liêu không có phản ứng gì khác thường, còn người vẫn luôn lạnh lùng ngồi kia tưởng chừng như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ bỗng dưng quay đầu nhìn cô.
Nhan Hoan rất nhạy cảm, lập tức ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh thoáng giật mình rồi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Thế nhưng Nhan Hoan lại có cảm giác ánh mắt vừa rồi của anh chính là anh biết cậu của cô.
Nhưng người này dường như chả muốn để ý đến cô.
Nhưng cũng chả quan trọng.
Mặc dù mỗi lần nhìn người này đều làm nhịp tim của cô có cảm giác lạ kì.
Việc này càng làm cô không muốn liên quan gì đến anh.
Cô thuận miệng hỏi sư phó Liêu: "Sư phó có biết không?"
"Người đó thì tôi không biết. Tôi cũng ít qua lại với bên nông trường gieo trồng."
Sư phó Liêu quay lại hòi Triệu Thành Tích: "Triệu Thành Tích, cậu biết không?"
"Không biết."
Giọng anh nói nhỏ như tiếng kim rơi.
Anh nói dối!
Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là biết cậu cô.
Chẳng lẽ là anh không muốn liên quan gì đến cô?
Nhan Hoan nở một nụ cười.
Sau đó, trời cũng lạnh dần.