Chương 42: Triệu tam công tử (1)

Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Giáp Xác Nghĩ 13-04-2024 17:34:36

Chờ đến khi Trần Khánh Giang cõng lão phụ thân về đến nhà, A Đễ trước đó được Lý Lập Ba truyền lời lúc này đã nôn nóng đứng chờ ở cửa, vừa trông thấy bóng dáng của trượng phu nhà mình liền vội vàng chạy tới giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Lương Cừ ở bên cạnh, càng nghẹn ngào hơn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, cũng may Lương Cừ nhanh tay lẹ mắt, nhanh hơn một bước nâng nàng dậy. "A Thủy, thật không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, hôm nay lúc A Lang ra khỏi nhà đi nộp gạo, trong lòng ta cứ lo sợ bất an, cứ luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó xảy ra, không ngờ lại xảy ra tai họa lớn đến vậy, nếu thật sự bị bắt đi đào kênh thì với nhà ta đúng là trời sập" Mấy ngày trước, Trần Khánh Giang biết việc Lương Cừ bộc lộ tài năng học võ, A Đễ đương nhiên cũng biết, nàng lúc ấy còn tức giận, cảm thấy cho người như vậy mượn gạo có tác dụng gì chứ, còn không phải nuôi một con bạch nhãn lang sao, thà cầm chỗ tiền đó để đi học võ, coi như ném đá trên sông, mỗi ngày đều tới cửa hàng ăn cơm, cũng không nghĩ tới việc trả nợ mấy cân gạo kia. Chẳng qua, nàng ngại trượng phu nhà mình mất thể diện, cho nên cũng không có cách nào so đo với hắn, lại không ngờ rằng, việc thiện mà trước đây trượng phu mình làm giờ lại nhận được hồi báo lớn đến thế. "Được rồi, được rồi, đều qua rồi, cha cũng không có việc gì, Thuận Tử không sao, ta cũng vậy, khóc sướt mướt như vậy làm gì chứ, về nấu cơm cho tốt đi, mời hai huynh đệ đây một bữa" Trần Khánh Giang hiển nhiên sẽ không an ủi nữ nhân, trực tiếp kêu A Đễ đi nấu cơm, mình thì cõng lão cha về phòng nằm. Lương Cừ vốn định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ mình hiện giờ cũng không còn xu nào dính túi, ra ngoài cũng không có tiền mà ăn cơm, liền đáp ứng ở lại. Trên bàn cơm, cũng chỉ có ba món, một đĩa rau dại, một con cá và một đĩa dưa muối. Cá vẫn còn tươi. Gia vị ở thời đại này rất đắt tiền, trừ khi là chế biến Bảo Ngư, còn không món cá làm ra đều có mùi tanh nồng. Ngư dân bình thường đều ăn cá hun khói thêm chút muối, không chỉ tiện cất giữ mà hương vị cũng tốt, chỉ những gia đình thật sự nghèo khó quá, muối ăn cũng không nỡ dùng nhiều nên mới ăn cá tươi. Đương nhiên, những nhà có điều kiện tốt hơn, có tiền mua gia vị thì không bàn đến. Trần Khánh Giang hơi xấu hổ: "Hết cách rồi, trong nhà chỉ còn lại những thứ này, chờ ngày sau ta có tiền, nhất định sẽ mời các ngươi ăn thức ăn mặn" Lý Lập Ba liên tục xua tay: "Không sao, không sao, bọn ta không để ý chuyện đó đâu" "Đúng vậy, có ăn là tốt rồi, ta đỡ phải về nấu cơm" Trong nhà Trần thúc đến thuế còn nộp không đủ, suýt chút nước thì bị bắt đi đào kênh, trong lòng Lương Cừ cùng Lý Lập Ba đều hiểu rõ, sao có thể trách móc gì chứ. Cơm tuy đơn giản nhưng được cái ăn no bụng. Vốn dĩ đã không được ăn ngon, nếu còn để bọn họ ăn không đủ no nữa, phu thê hai người sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ăn xong, hai người liền trở về nhà. Ngày hôm sau, Lương Cừ vẫn không đi Võ quán, cũng không phải hắn muốn tiếp tục làm phai nhạt đi ấn tượng của mình, mà là nếu không tiếp tục bắt cá sẽ chết đói mất! Giờ trên người Lương Cừ đến cả một văn tiền cũng không có. Để cho A Béo bắt cá nguyên một ngày, Lương Cừ chèo thuyền trở lại Trại cá, bán đi chỗ cá bắt được. Lâm Tùng Bảo vừa thấy mặt hắn liền không khỏi tấm tắc: "Chuyện hôm qua ta cũng nghe nói rồi, thật không nhìn ra, thị trấn Nghĩa Hưng chúng ta còn ẩn giấu một vị hảo hán như ngươi đấy!" Lâm Tùng Bảo giơ ngón cái với Lương Cừ. "Hảo hán bán cá có được thêm vài văn tiền không?" "Được chứ! Có gì mà không được? Theo lý thuyết, chỗ cá hôm nay ngươi bán hẳn có giá 102 văn, nhưng ta tính cho ngươi 110 văn, thế nào?" Lương Cừ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi nói thật sao?" "Haha, làm sao mà không thật? Ngươi đừng coi Trại cá chúng ta xấu xa như vậy, những cái kia đều là mối làm ăn của người khác, còn Lâm Tùng Bảo ta kính nể nhất là những người như ngươi, làm tròn tiền cho ngươi thì có thể thế nào chứ, dù sao vẫn kiếm được lãi, chỉ là ít hơn một chút mà thôi, từ nay về sau, ngươi tới bán cá cho ta, ta đều sẽ tính tròn tiền cho ngươi, không để ngươi bị thiệt đâu!" Lương Cừ nghẹn họng một lúc, rồi nói một câu, ngươi trâu bò. Hắn thật sự không ngờ rằng con trai ông chủ Trại cá lại là người như thế, đúng là đã được mở rộng tầm mắt. Kiếm được tiền, ngày thứ ba, Lương Cừ liền quay trở lại Võ quán học võ, nếu còn không tới nữa thì có hơi không lễ phép.