Dưới đáy nước là một mảnh yên tĩnh, ánh mặt trời tản ra thành những đường cong uốn lượn tinh mịn.
Nheo Béo nằm sấp không nhúc nhích trong lớp bùn, làn da màu nâu xanh của nó như hòa thành một thể với cảnh vật xung quanh.
Nếu không phải Lương Cừ có thể cảm nhận được nó, hắn gần như không thể nhìn ra được đang có một con mãnh thú ăn thịt hung mãnh nằm bò ở đó.
Thấy Lương Cừ đã đến, Nheo Béo hơi lay động cái đuôi, khiến cho xung quanh nổi lên một tầng bụi, nó há mồm phun ra bong bóng nước, dưới sự chỉ dẫn của nó, Lương Cừ thuận theo đó mà nhìn về một hướng.
Dưới tảng đá được che kín bởi rong biển, có hai con cá chim một lớn một nhỏ đang dựa vào nhau, nhưng kỳ quái chính là, trên đầu hai con cá này đều mọc một đôi sừng nhỏ.
Bảo Ngư, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Bảo Ngư!
Dáng vẻ thì như cá chim mà trên đầu lại mọc hai sừng, người bình thường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phán đoán ra hai con cá này có chỗ bất phàm.
Nguyên thân của Lương Cừ là ngư dân thuộc tầng lớp dưới cùng, chỉ thường nghe thấy có người bắt được Bảo Ngư, nhưng lại hiếm khi nhìn thấy, không chỉ hắn, mà phần lớn ngư dân ở thị trấn Nghĩa Hưng đều như vậy.
Nhưng các ngư dân cũng có phương pháp phán đoán Bảo Ngư của riêng mình, ấy chính là Bảo Ngư tất phải mang dị tượng trên người!
Cũng giống như Hán Cao Tổ có 72 nốt ruồi đen ở trên đùi, Hạng Võ có con mắt mang hai con ngươi, hay như con cá đốm đầu hổ bắt được ở trấn cách vách kia, trên người toàn là hoa văn kỳ quái, vằn vện như da hổ, ngư dân bắt được nhận định nó là Bảo Ngư, cuối cùng chứng mình quả đúng là như vậy.
Nhìn hai con cá chim một lớn một nhỏ kia, thần sắc của Lương Cừ không khỏi kích động, hắn trăm triệu lần không ngờ tới, sau vài ngày không tìm thấy được con Bảo Ngư nào, hôm nay vậy mà gặp liền hai con!
A Béo quả thật là phúc tinh.
Hai con cá chim sừng trâu này chẳng hề ý thức được mình đã bị người khác theo dõi, vẫn đang chơi đùa ở dưới tảng đá.
Phía sau tảng đá, hai thú một người lẳng lặng ngồi canh, không vội vàng xuất kích.
Lương Cừ quan sát hồi lâu, phát hiện phía dưới chỗ hai con cá này chơi đùa có một cái huyệt động, có lẽ đó chính là sào huyệt của chúng nó.
Vì để phòng ngừa bên trong sào huyệt kia còn có một cửa ra khác, bắt buộc phải chờ chúng nó ra ngoài rồi mới tiến hành bắt giữ được.
Lương Cừ để Nheo Béo đi vòng ra mai phục tại đầu bên kia, còn mình thì buộc một đầu của lưới đánh cá lên cái đuôi của Không Thể Động, sau đó một người một thú tách ra, chậm rãi mở ra lưới đánh cá.
Lưới đánh cá thật ra là một tài nguyên quý giá, hắn vốn dĩ cũng không có lưới đánh cá, cái lưới này là hắn mời Lý Lập Ba ăn bữa cơm mới mượn được.
Tiếp theo cần yên lặng chờ đợi, trong lúc đó, nếu như không kiên trì được liền lấy ra bong bóng lợn đã được bơm đầy không khí, che ở ngoài miệng để thở.
Bên trong bong bóng lợn toàn mùi tanh, nhưng vì để bắt được Bảo Ngư, hết thảy đều đáng giá.
Chờ đợi tầm nửa canh giờ, bong bóng lợn đã xẹp cả, cá chim sừng trâu phía dưới tảng đá mới chuyển động, hai con cá dần dần bơi ra xa khỏi huyệt động, tựa như muốn ra ngoài kiếm ăn.
Chờ đến khi hai con cá đã cách cửa động mấy mét, Lương Cừ nhận thấy cơ hội đã đến, nhanh chóng thông báo cho Nheo Béo xuất kích!
Nheo Béo nhận được mệnh lệnh, thân thể đang ẩn núp ở trong lớp bùn liền chấn động, cơ thể uốn cong rồi đột nhiên lao ra ngoài, khuấy động một lượng lớn bùn ở trong nước, thanh thế vô cùng to lớn.
Nheo Béo với cơ thể dài hai mét lao tới với khí thế kinh người, khiến cho hai con cá chim sừng trâu vô cùng hoảng sợ, nhưng chúng nó đã ở cách khá xa huyệt động, Nheo Béo lại lao tới từ phía sau tảng đá, muốn trở về cũng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn về hướng ngược lại, ấy chính là phương hướng Lương Cừ đang đón đầu!
Chính là lúc này!
Lương Cừ nhảy lên, Không Thể Động vung thân vẫy đuôi, một người một thú kéo lưới đánh cá về phía trước, lưới đánh cá như một tấm màn lớn, vừa lúc bao lấy hai con cá chim sừng trâu đang chạy trốn.
Một sức mạnh to lớn truyền đến từ lưới đánh cá
Wow, khí lực lớn thật đấy!
Một cân cá mười cân lực, con cá này chỉ sợ phải gấp ba lần như vậy!
Lương Cừ lập tức sử dụng năng lực điều khiển nước của mình để chế trụ chúng nó, trên đầu hai con cá này còn có hai cái sừng, lưới đánh cá lại được dệt nên từ sợi gai thô ráp, không thể chắc chắn như lưới làm bằng sợi nilon ở kiếp trước của hắn, nếu như làm rách lưới đánh cá này, đền tiền là việc nhỏ, để hai con cá này chạy mất mới là việc lớn.
Sau khi khống chế được thế lao tới của hai con cá chim sừng trâu, Lương Cừ nhanh chóng chìm xuống và thu gọn lại lưới đánh cá, một người một thú vòng quanh, bao lấy hai con Bảo Ngư này, làm giảm đi phạm vi hoạt động của chúng, khiến chúng không thể di chuyển được nữa, đồng thời sức mạnh giãy giụa cũng sẽ không còn lớn như vậy nữa.
Chờ sau khi đã vây lưới, Lương Cừ mới tóm lấy chiếc lưới đánh cá lúc này đã trở thành một bọc hình cầu rồi nhanh chóng ngoi lên, bò lên trên thuyền đánh cá, tìm miệng lưới rồi thả hai con cá sừng trâu này vào trong thúng cá.
Hai con cá này tính tình quả thật hung mãnh, ở trong thúng cá không có nước nhưng vẫn nhảy nhót lung tung, khiến cho thúng cá nghiêng trái nghiêng phải, hắn không thể không duỗi tay ra đỡ lấy.