Ra khơi đánh bắt cá so với làm ruộng thu hoạch gạo bấp bênh hơn nhiều, bởi vậy ngư dân so với nông dân càng thêm tin tưởng vào sự tồn tại của sức mạnh thần bí hơn, thị trấn Nghĩa Hưng có không ít hoạt động hiến tế lớn nhỏ khác nhau, nhưng đến cùng cũng là do sức sản xuất phát triển, đều là những gia đình giàu có đi đầu, đa phần đều sử dụng súc vật.
Đương nhiên, thế giới này có sự tồn tại của Võ Giả vượt xa phàm nhân như vậy, đến tột cùng những thứ không tên không hình kia có tồn tại không, Lương Cừ cũng không dám chắc chắn.
Trong lúc nhất thời, sự nổi bật thuộc về hai người bắt được Bảo Ngư trên bến nay gần như đều bị Lương Cừ chiếm hết.
Trần Kiệt Xương đứng ở bên ngoài đám đông, sờ túi tiền nặng trĩu của mình, cảm thấy không cam lòng nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể một mình rời đi.
Chờ đến khi náo nhiệt qua đi, ngư dân cũng tản đi bớt, Lý Lập Ba mới kêu lên một tiếng quái dị:
"Mẹ ơi, 6 lượng bạc liền, nhà ta cả đời này cũng không tích cóp được số tiền nhiều như thế"
"Nói nhảm ít thôi, không biết là ai chuẩn bị đi Võ quán bái sư thế". Lương Cừ cất kỹ túi tiền đi rồi trở lại trên thuyền, âm thầm cất đi hai khúc xương đầu nhỏ bằng xương ngón tay kia, đồng thời trả lưới đánh cá lại cho Lý Lập Ba:
"Lưới đánh cá của nhà ngươi đã giúp ta một việc lớn đấy"
"Hehe, vậy chẳng phải nên mời ta ăn bữa cơm sao?"
"Ta vốn cũng định như vậy mà"
Đã có chút tiền của, lại sắp tiến vào Võ Quán, cả người Lương Cừ đều hiện vẻ đắc ý, tất nhiên là muốn mời khách.
Hai người trực tiếp tiến đến quán ăn, gọi một con gà, một đĩa thịt dê cùng một đĩa thịt heo, thêm một bình rượu nóng, tốn mất 100 văn, Lương Cừ cùng với Lý Lập Ba đánh chén một bữa ngon lành.
Lương Cừ vốn không uống rượu, cũng không quen uống rượu, nhưng Lý Lập Ba lại uống được, ngư dân thường xuyên phải xuống nước, cho nên không ai là không biết uống rượu, hôm nay đang cao hứng nên gọi cho hắn một bình, cả khách và chủ đều vui.
Chờ cơm no rượu say xong, khuôn mặt Lý Lập Ba đã trở nên đỏ bừng, nhìn trái nhìn phải rồi thấp giọng nói:
"Ngươi chuẩn bị lúc nào thì tới Võ Quán?"
Lương Cừ cười nói:
"Sao ngươi biết ta muốn tới Võ Quán?"
Nguyên thân vốn là một người cô độc, trên bến thuyền cũng không có quan hệ đặc biệt tốt với người nào, nhưng Lương Cừ lại không giống thế, hắn làm người hào phóng, thêm vào đó đã từng mời Lý Lập Ba ăn hai bữa cơm, quan hệ giữa hai người đã trở nên thân cận hơn không ít so với lúc đầu.
"Nói thừa, lần trước ngươi còn hỏi ta tỉ mỉ như vậy, đồ ngốc cũng nhìn ra được tâm tư của ngươi, dù sao chuyện này cũng bình thường, ai mà không muốn luyện võ, trở thành Võ Sư chứ? Võ Sư đứng trên bao người, đâu có giống những kẻ chân đất như chúng ta, cả người lúc nào cũng toàn mùi cá tanh"
Ngữ điệu của Lý Lập Ba không khỏi toát ra sự hâm mộ, nếu như có thể trở thành Võ Sư, sau khi hoàn tất đăng ký sẽ được triều đình trợ cấp, thoát ly khỏi xuất thân thấp kém, không còn phải cả ngày ra khơi đánh bắt cá nữa, trên người cũng sẽ không còn mùi cá tanh nữa, cái mùi vị kia, dù cho có dùng bồ kết cũng không rửa sạch hết được.
Triều đại Đại Thuận từ khi khai quốc đến nay cũng mới chỉ 60 năm, mấy năm gần đây đều mưa thuận gió hòa, không đến mức ăn không đủ no, nhưng ngày nào cũng phải bôn ba vì đồ ăn thức uống, quả thực vô cùng mệt mỏi, chẳng có ai muốn sống như vậy cả đời.
Tất cả thiếu niên dưới hai mươi tuổi của thị trấn Nghĩa Hưng gần như đều từng mơ mộng mình có căn cốt xuất chúng, được cao nhân thưởng thức, trở thành nhất đại tông sư.
Chỉ tiếc rằng, đai đa số đều không vượt qua được ngưỡng cửa 7 lượng bạc kia, cho dù có nộp nổi thì trước nay vẫn là con nhà nghèo thì học thơ văn, con nhà giàu thì đi học võ, xét cho cùng thì lối ra cũng chẳng lớn gì cho cam.
Vốn Lý Lập Ba chỉ cho rằng Lương Cừ cũng là một thiếu niên mang trong mình mộng tưởng, nhưng không ngờ hôm nay lại bắt được một con Bảo Ngư, khiến cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
6 lượng 5 văn, gần như đã đủ để vượt qua ngưỡng cửa kia rồi.
Tiểu tử này, chỉ sợ rằng sẽ cùng đi Võ Quán với mình.
Ngẫm lại cũng thật trùng hợp, mới hỏi chưa lâu thì đã may mắn phát tài đủ để đi Võ Quán, còn cả việc Trương nấm đầu bị đánh phải trốn đi dưỡng thương, nhắc đến mới nhớ, cũng phải hơn nửa tháng rồi không thấy hắn đâu, thật kỳ quái.
Lý Lập Ba cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không thể nói được không đúng ở đâu, chỉ là cảm thấy, toàn bộ thị trấn Nghĩa Hưng này không có người nào giống như Lương Cừ.
"Không sai, gộp cả chỗ mà phụ thân ta để lại cho ta khi trước cũng đã đủ rồi". Lương Cừ cảm thấy mình không cần thiết phải phủ nhận.
Lý Lập Ba làm ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, hắn ôm lấy cổ Lương Cừ cười to:
"Thế thì tốt rồi, ta còn đang lo lắng một mình đi Võ Quán sẽ bị người khác bắt nạt, vừa đúng lúc, hai chúng ta làm sư huynh đệ!"
"Ừm"