Lương Cừ biết ba người kia, bọn chúng là ba huynh đệ nhà họ Vương nổi danh thị trấn Nghĩa Hưng này, bọn hắn không phải là ngư dân mà là người nhà nông, có mười mấy mẫu ruộng ở phía sau núi, cũng là lưu manh giống như Trương nấm đầu, chẳng qua không tàn ác như Trương nấm đầu, dám bức người đến chỗ chết mà thôi.
Vì là ba huynh đệ, trong nhà nam đinh thịnh vượng, vậy nên cũng thường xuyên ức hiếp người khác, cứ khi nào tưới nước ruộng đồng là ba huynh đệ lại vác theo cuốc ngồi ở cửa sông để canh, bọn hắn muốn ruộng nhà mình được tưới đầu tiên, ai muốn tranh cướp nhất định sẽ bị bổ cho vỡ đầu chảy máu.
Lương Cừ không làm ruộng nhưng vẫn nghe nói qua.
Thanh danh ba huynh đệ này kém như vậy, tới nhà hắn chặn cửa, mục đích là gì không cần nói cũng biết, cũng chỉ là thấy mấy hôm trước hắn bán được Bảo Ngư, kiếm về không ít bạc nên nổi ý xấu.
Nhưng Lương Cừ cũng không tránh né, hắn nay đâu còn như xưa nữa, ngày trước hắn đối phó một tên Trương nấm đầu còn cần phải vô cùng cẩn thận, tính toán đủ cách, nhưng hiện giờ, Độ dung hợp với Thủy Hầu Tử đã vượt quá 10%, dù cho không ở dưới nước thì khí lực của hắn cũng tăng lên, thêm vào đó hắn còn tập võ, còn có thêm hai con Bảo Ngư và Bảo Thực củ sen tẩm bổ, cả người đều trở nên rắn rỏi mạnh mẽ.
Mặc dù chưa học được đấu pháp của Tam quyền pháp, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Bên trong ngõ nhỏ, ba huynh đệ nhà họ Vương lẳng lặng chờ đợi, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy âm thanh mở cửa, liền nhỏ giọng bàn luận với nhau.
"Sao thế kia, sao còn chưa tới nữa?"
"Tiểu tạp chủng kia què chân hay sao mà đi đường chậm chạp như vậy?"
"Vì ta đang tìm thứ gì đó thuận tay"
"Ai?"
Âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền tới, dọa cho mấy người nhảy dựng lên, Vương lão đại ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một cục gạch xanh bay tới.
Lương Cừ nhảy từ trên nóc nhà xuống, tay cầm theo cục gạch xanh, đập lên trên mặt Vương lão đại.
Một cú đập này vô cùng mạnh, khiến cho máu mũi cùng răng của đối phương văng tung tóe ra ngoài, cục gạch xanh cũng bị nứt thành hai nửa.
"Còn ngươi nữa"
Lương Cừ vòng từ bên trái sang bên phải, dùng cả tay trái tay phải cầm gạch mà đập lên trên trán Vương lão nhị lúc này còn đang sững sờ, khiến hắn bể đầu ngã xuống đất.
Vương lão tam đứng ở một bên nhìn xem mà ngốc lăng, chỉ trong chớp mắt đã thấy hai đại ca của mình đều ngã xuống đất, hắn ngoài mạnh trong yếu nói:
"Lương... Lương Cừ, sao ngươi lại đánh đại ca và nhị ca của ta?"
"Tiện chủng thiếu đánh! Lão tử muốn đánh thì đánh!"
Mỗi tay của Lương Cừ cầm theo nửa cục gạch đánh về phía Vương lão tam.
Đánh nhau chính là so về khí thế!
Lương Cừ xông tới với khí thế bức người, Vương lão tam nào dám phản kháng, tứ chi bò trên đất, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Lương Cừ thấy vậy liền ném một nửa cục gạch đi, nện lên phần eo bụng của Vương lão tam.
Bị đau nên bả vai Vương lão tam liền mềm xuống, thiếu chút nữa là đập đầu xuống đất, hắn cố nén cơn đau, bò ra khỏi con ngõ nhỏ.
Lương Cừ không kịp đuổi theo hắn, đành xoay người quay lại ngõ nhỏ, tay đấm chân đá hai người đã ngã xuống đất kia.
"Có người sinh mà không có người dạy, còn chẳng bằng heo chó nữa!"
Vương lão đại có ý đồ muốn phản khảng, nhưng lại bị một bàn tay của Lương Cừ hung bạo đẩy ra đằng sau, hắn không biết vì sao Lương Cừ lại có sức mạnh lớn đến thế, đầu đập lên tường, gần như hộc máu.
Một chân của Lương Cư đạp Vương lão nhị cũng đang có ý đồ chạy trốn, tay trái hắn giữ đầu Vương lão đại, tay phải thì đánh vào mặt đối phương.
Hai người chỉ có thể chịu đánh, kêu rên một hồi, cả người đầy máu, dưới đũng quần cũng ướt một mảng lớn, Lương Cừ thấy vậy mà ghê tởm, chẳng còn chỗ nào mà xuống chân nữa
"Cút, cút hết!"
Vương lão đại và Vương lão nhị rên rỉ, nghe lời này như được đại xá, cả hai bò ra ngoài ngõ nhỏ, sau đó dựa vào vách tường nâng nhau lên rồi chật vật rời đi.
Sắc mặt Lương Cừ hết sức lạnh lùng, nếu không phải ở chỗ này giết người không dễ xử lý thi thể, dễ bị quan phủ phát hiện ra thì hắn còn muốn ra tay tàn nhẫn hơn.
Mấy tên chó này tồn tại chỉ tổ lãng phí thóc gạo mà thôi.
Lúc này, phía bên ngoài ngõ nhỏ có không ít người đứng đó, đều vì tiếng đánh nhau mà tới, tuy nhiên huynh đệ Vương thị vốn đã có tiếng xấu, mọi người thấy vậy không chỉ không sợ mà ngược lại còn trầm trồ khen ngợi.
"A Thủy, ngươi mới mười sáu tuổi nhỉ, sao thân thủ tốt thế?"
"Không phải, ta nhớ rõ là mới mười lăm thôi, năm sau mới là mười sáu, đúng là tải giỏi"
"Đúng vậy, ta thấy hai huynh đệ kia ướt hết cả quần rồi, hahahaha!"
Lương Cừ điều hòa lại hơi thở, thu liễm thần sắc rồi lên tiếng:
"Tiện đây để mọi người hay, ta lợi hại là vì ta đi học võ, Hồ Võ Sư ở Võ quán còn nói ta có căn cốt tốt, là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp! Đối phó mấy tên vô lại tất nhiên không có gì khó cả!"
Lời này vừa nói ra, mọi người mang vẻ mặt khác nhau.
Học võ?