Chương 36: Tên đàn ông keo kiệt - 2

Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực]

Sơn Tra Lạc 25-09-2024 22:24:36

Gửi bài đăng xong, cũng đã chỉnh lý ghi chép chuyển khoản của Tiểu Cầm, gửi hóa đơn tổng số tiền cho Từ Phong, cô tiêu tiền cho Từ Phong ròng rã hơn một ngàn đồng! Vừa vặn lúc này, nhiệt độ bài đăng trên diễn đàn hot lên, những nhân vật bị bạn cùng phòng của chủ topic bới ra là nam nữ nhân vật chính trước đây ăn đầu thỏ bị viêm dạ dày phải công khai xin lỗi, quần chúng hóng chuyện không nghĩ tới nhanh như vậy đã được ăn quả dưa chia tay tiếp theo. Trong bài đăng, có hai ID tự xưng là bạn của Từ Phong, nhảy nhót tưng bừng, nói xấu Tiểu Cầm là thứ con gái vật chất, thích dẫn dắt dư luận. Suýt chút nữa đã kéo người qua đường hóng chuyện lọt hố, Linh Linh đúng lúc login vứt ra chứng cứ trả tiền, đồng thời kêu réo bảo Từ Phong mau mau trả tiền lại. Tình tiết xoay ngược lại này, người qua đường hóng chuyện bày tỏ ngày hôm nay ăn dưa thật là ngon! Lại nhìn thử, thật hài hước, bản thân bạn trai cũ mặc hàng hiệu, tặng son giả cho bạn gái... Bún ốc không có ốc: 【 Cái gì mà dây buộc tóc 3 mao một cọng, móc khóa hai đồng, nhất định phải tìm bạn gái cũ trả tiền lại à! Thứ đàn ông keo kiệt gì thế!! Nghèo tới điên rồi sao!!! 】 Đột nhiên giàu đột nhiên đẹp đột nhiên gầy: 【 Gã đàn ông keo kiệt còn bịa đặt nói con gái người ta là đồ vật chất, tôi thấy cậu không phải bạn Từ Phong, là bản thân Từ Phong nhỉ, nhanh trả tiền lại đi! 】 Người khó rời giường: 【 Trả tiền lại đi, đồ bọ hung! 】 Thiếu nam ngây thơ: 【 Tuy rằng ta là con trai, tôi cũng cảm thấy sỉ nhục vì có thứ đồng loại như này. 】. . . . . . Ăn cơm trưa xong, người một nhà mang theo đồ dùng, lên núi cúng tổ tiên. Lên núi trong lúc tảo mộ cúng tổ tiên, Nhan Yên phát hiện tiến độ vẫn lục tục tăng lên, lúc thì tăng 1, lúc thì tăng 2, tăng 1, tăng 3... Ban đầu Nhan Yên vẫn quan sát quy luật tăng lên của chúng, cố gắng tìm ra nguyên do, sau đó thấy nó không có bất kỳ quy luật nào, tạm thời ném ra sau đầu. Trên đường xuống núi, Nhan Yên dẫn cháu gái nhỏ đi chơi, trong tay hai cô cháu mỗi người một cây gậy gỗ, hai bên đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, tất cả đều gặp tai vạ. Nhan Mạt chỉ vào một chỗ cây cỏ um tùm, hô to: "Cô, cái đó có phải là nấm không!" Nhan Yên bị cận thị nặng híp mắt nhìn nhìn, không nhìn ra. Cô theo bản năng lấy điện thoại di động ra, mở ra chụp hình, thu nhỏ ống kính, từng cụm từng cụm nấm màu xám trắng, giống như cây quạt nhỏ, như là nấm sò. Nhan Yên nói với Nhan Mạt: "Cháu đứng ở đây chờ cô, đừng đi lung tung." Nhan Mạt ngoan ngoãn gật đầu. Nhan Yên cầm gậy gỗ trong tay, lay cỏ dại, mở ra một con đường, đi tới trước một cái cây bị đổ, cô bé không nhịn được, kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi." Tống Cẩm đi tới thấy ở đó chỉ có con gái, không thấy Nhan Yên, con gái chỉ vào một chỗ, Tống Cẩm ló đầu nhìn lại, nghe thấy Nhan Yên kinh ngạc thốt lên, vội hỏi: "Nhan Yên, đã xảy ra chuyện gì?" Nhan Yên: "Chị dâu, chị mau tới đây." Tống Cẩm ôm con gái đi tới, phía trước nấm mọc um tùm, hai mắt tỏa sáng: "Trời ạ, nhiều vậy, đây là nấm sò nhỉ!" Nhan Yên không chắc chắn nói: "Hẳn là vậy." Cô kêu anh họ, bác cả bác gái cùng Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan cùng đi đến, sau khi cánh người lớn giám định xác nhận là nấm sò, các thanh niên vui mừng rạo rực bắt đầu hái cả cụm. Hoàng Tú Lan tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Nhiều như vậy, phải một hai chục cân!" Nhan Quốc Hoa nhặt một chiếc lá từ trên mặt đất, bên trong ẩn giấu hơi nước: "Hẳn là tối hôm qua mới vừa có mưa, sáng không có, vận may của các con khá tốt." Nhan Quốc Đống nói tiếp: "Vẫn là người trẻ tuổi thị lực tốt, vừa nãy lên núi chúng ta cũng không phát hiện." Nhan Yên cẩn thận từng li từng tí hái một cụm nấm sò, nấm trong tay có hơn nửa cân, cô ngại ngùng nói: "Tiểu Mạt Mạt phát hiện đấy, cháu cũng không thấy rõ xa như vậy."