Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực]
Sơn Tra Lạc25-09-2024 22:23:56
Nhan Yên: "..."
Nội dung trong bài đăng, lời xin lỗi thành khẩn, tư duy logic rõ ràng của Tiểu Cầm, trong dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng kết thúc bằng việc ném tiền bồi thường lên đầu thỏ Vương Ký, cùng với quản lý thị trường của phố ăn vặt tuyên bố thư thông báo yêu cầu đầu thỏ Vương Ký chỉnh đốn.
Chuyện này không có ảnh hưởng quá to lớn với Nhan Yên, cô chấp nhận lời xin lỗi của đối phương.
Mở hàng như thường lệ, ngày hôm nay trên đường phố ăn vặt có thêm vài nhân viên quản lý đeo phù hiệu.
Xảy ra chuyện của Vương Quân, tầng quản lý phố ăn vặt suốt đêm mở họp khẩn cấp, vì không để tình huống như thế xảy ra lần thứ hai, quyết định kiểm tra lâm thời.
Nhan Yên có hàng là bán ngay, chỉ bán đồ kho tươi mới trong ngày, kiểm tra thì cứ kiểm tra, cô không sợ.
Nhan Yên không sợ kiểm tra, chỉ có mấy người chột dạ sợ thôi!
Hôm qua Vương Quân mới bị phạt hai ngàn, bồi thường 500 tiền thuốc, ông ta nghĩ làm sao bù đắp tổn thất, nên thu mua một mẻ hàng đông lạnh không quá tươi, nấu suốt đêm, hôm nay giảm giá thật mạnh, bù lại toàn bộ tổn thất.
Còn chưa dừng xe ăn vặt, nghe nói sắp kiểm tra lâm thời, Vương Quân theo bản năng quay đầu muốn chạy, bị nhân viên quản lý ngăn lại.
Hết cách, Vương Quân không thể làm gì khác là quay đầu trở về, thầm cầu mong may mắn.
Mấy phút sau, nhân viên quản lý không có tới, mà là mấy anh trai vạm vỡ cánh tay xăm hình xăm, thể trạng cao to, trông rất xấu xa, vừa nhìn như là tìm đến kiểm tra.
Thấy các chàng trai đô con hết nhìn đông tới nhìn tây, Vương Quân thầm cầu khẩn trong lòng tuyệt đối đừng đến đây, nhưng hiện thực không như ý người cầu mong.
Đám to con nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên quầy hàng của Vương Quân, đi tới: "Ông chính là cái người bán đầu thỏ, cật thỏ?"
Đầu óc Vương Quân ngơ ngác: "Tôi chỉ bán đầu thỏ, không bán cật! Ơ, người cậu nói là cái người họ Nhan, cô ta bán cật thỏ, quầy hàng của cô ta còn phải vào sâu bên trong nữa, sơn xe màu hồng nhạt, cực kỳ bắt mắt, dễ tìm."
Biết đám người kia muốn kiếm chuyện với Nhan Yên, Vương Quân hận không thể tự mình chỉ đường cho mấy anh trai giang hồ, chỉ lo bọn họ không tìm ra con nhỏ chết tiệt đó.
Nhan Yên vừa tới, dừng xe điện ba bánh lại, lập tức bị mấy người cao to vạm vỡ vây nhốt.
Giọng đối phương ồm ồm nói: "Chỗ cô bán cật thỏ?"
Nhan Yên sửng sốt một lúc: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Học sinh bên cạnh thậm chí đã cầm điện thoại di động, chuẩn bị báo cảnh sát, một giây sau nghe thấy một tiếng nói ồm ồm: "Các người tránh ra, đừng dọa đến người ta."
Người đàn ông cao to cầm đầu cười híp mắt: "Còn bao nhiêu cật thỏ eo, tôi thầu."
Các học sinh đang xếp hàng: "???"
Vương Quân: "???"
Tình huống gì thế?
Nhan Yên hắng giọng một cái, cao giọng: "Không thể chen ngang, mời các anh đến đằng sau xếp hàng, nếu như bán hết đồ kho, tôi sẽ đúng lúc thông báo mọi người."
Người đàn ông tiện tay chỉ một người đi xếp hàng, bản thân thì tới sau khu ăn cơm ngồi chờ.
Nhan Yên thỉnh thoảng nhắc nhở các thực khách xếp hàng: "Bán hết đầu thỏ kho cay, quý khách tới vì mua đầu thỏ có thể không cần xếp hàng nữa."
"Đầu vịt và cổ vịt kho cay bán hết rồi."
"Chân thỏ với xiên que đã hết."
Theo từng tiếng thông báo của Nhan Yên, câu đàn em xếp hàng đằng sau lau một vệt mồ hôi.
Không dễ gì mới tới mình, anh ta không thể chờ được nữa hỏi: "Còn có bao nhiêu cật thỏ?"
Nhan Yên đếm đếm: "Còn 11 xiên, anh muốn bao nhiêu?"
Đối phương kinh ngạc thốt lên: "Có tí xíu thế. Mười xiên đâu có đủ ăn!"