Sương mù mờ mịt, tiệm chè của Điền bá đóng cửa, từng chiếc ghế được kê lên mặt bàn, bát thìa muôi chậu chất lên xe rùa, cuối cùng ông lão nhìn lại cửa cống viện, đẩy xe rời đi.
Vừa quay người, ông ta đã đụng phải nha dịch của Đại Lý Tự.
Sững ra một lát, Điền bá buông tay đẩy, chúi hai tay vào vạt áo trước, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Bóng tối bao trùm, nhưng bên trong Đại Lý Tự vẫn đèn đuốc sáng trưng, hai hàng nha dịch cầm sát uy bổng đứng hai bên, trên có Đại Lý Thiếu khanh Trương Quân, dưới thì có văn thư, bình sự, cai ngục... đều có mặt xem tân khoa Trạng Nguyên xử vụ án ma trong cống viện giết người thế nào.
Phạm nhân được đưa lên, đúng là Điền bá của tiệm chè Điền Ký kia, ông lão đã gần sáu mươi bình tĩnh quỳ dưới công đường, lưng còn chưa còng mà tay đã dính bao mạng người.
Tân Trạng Nguyên mới đăng khoa ngồi trên công đường, mặt mày như ngọc, đôi mắt hàng mày vẫn còn đó khí phách thiếu niên, cậu bình tĩnh nhìn người bên dưới, hỏi: "Ngươi có nhận tội không?"
Điền bá không vùng vẫy cũng không biện bạch, chỉ ung dung thừa nhận: "Đúng là tôi giết."
Tô Sầm nhíu mày hỏi: "Nói rõ ra, có những người nào?"
Điền bá suy nghĩ xa xăm, đáp lần lượt: "Đầu tiên là Lữ Lương, tôi đi theo hắn ta vào chợ Đông, thấy hắn ta đè tú nương xuống đất muốn bóp cổ cô ta thì đã chém một nhát từ phía sau. Sau đó đến Viên Thiệu Xuân, tôi nói với hắn ta đỗ đạt rồi thì phải quay lại tạ ơn, quả nhiên nửa đêm hắn ta lại đến cống viện đốt vàng mã, tôi dùng sợi dây đã chuẩn bị trước siết cổ hắn từ phía sau, không ngờ đến lúc treo lên cây hắn ta lại tỉnh, giằng đứt dây thừng. May sao lúc đó hắn cũng không còn sức, tôi lại treo hắn ta lên gốc cây phía sau cống viện. Cuối cùng là Ngô Thanh, tôi bỏ thuốc vào chè của hắn ta, đợi hắn ta hôn mê thì đưa đến nhà Cao Miểu đã bị bỏ thuốc trước đó, treo lên xà nhà rồi giết."
Cơ bản không khác gì suy luận của Tô Sầm lúc trước, Tô Sầm đối chiếu lại một lượt các manh mối đã biết, hỏi: "Vậy Ngô Đức Thủy thì sao?"
Điền bá ngờ vực hỏi lại: "Ngô Đức Thủy là ai?"
"Vậy ngươi vào chợ Đông bằng cách nào?"
Điền bá trầm tư một hồi: "Lúc tôi đến, cổng chợ Đông đang hé một khe nhỏ."
Ông ta đã thừa nhận ba người rồi, không nhất thiết phải nói dối chuyện Ngô Đức Thủy. Tô Sầm nhíu mày, quả nhiên là có người thứ ba ở đây.
"Tại sao ngươi giá họa cho Cao Miểu?"
"Vì cậu nghi ngờ y." Điền bá nhìn Tô Sầm: "Hôm đó cậu đã hỏi chuyện cánh tay y ở tiệm chè, cậu biết tôi bị thương lúc giết Viên Thiệu Xuân nên mới nghi ngờ những người bị thương ở tay, vậy nên tôi mới thuận nước đẩy thuyền, đẩy y trên đường về nhà. Cộng thêm vốn dĩ y rất tin chuyện cống viện có ma, từng kéo nhiều người đến đó cúng bái, các cậu chỉ cần điều tra là sẽ ra y, sau đó tôi lại đưa Ngô Thanh đến đó, khẳng định việc y là hung thủ."
"Ai cũng nói Cao Miểu là người lan truyền tin đồn, nhưng thật ra ngươi mới là người đầu tiên đúng không?" Tô Sầm nói: "Lợi dụng tiệm chè trước cổng cống viện của mình để lan truyền tin cống viện có ma, người nào để bụng tự nhiên sẽ lan truyền giúp ngươi."
"Họ đều thà tin là có còn hơn tin là không, chỉ cần liên quan đến chuyện khoa cử thì tất nhiên họ sẽ để bụng."
Tô Sầm nhớ lại lần đầu đến tiệm chè Điền Ký, cậu đã đi một vòng quanh cống viện theo lời ám chỉ cố ý vô tình của Điền bá, sau đó bắt gặp Cao Miểu đốt vàng mã ở phía sau.
Không vòng vo nữa, Tô Sầm hỏi thẳng: "Tại sao lại giết họ?"
"Tại sao?" Điền bá buồn bã cười, sau đó lẩm bẩm lại: "Tại sao? Tôi cũng muốn biết là tại sao..."
"Tại vì Điền Bình Chi."
Điền bá sửng sốt.
Tô Sầm cầm danh sách bộ Lễ đưa đến lên: "Ta đã điều tra rồi, người năm đó chết trong cống viện không ra được nữa là Điền Bình Chi, con trai ngươi."
"Năm Vĩnh Long hai mươi mốt đỗ Cử nhân tại kỳ thi Hương Liễu Châu, năm Vĩnh Long hai mươi hai lên Kinh thi cử. Ta nhớ ngươi từng nói người này uống chè của ngươi trước khi vào trường thi, nhưng lúc Điền Bình Chi thi là năm Vĩnh Long hai mươi hai, tiệm chè của ngươi lại mở trước cổng cống viện vào năm Thiên Thú Nguyên Niên. Lúc đó không có chuyện Điền Bình Chi uống chè của ngươi trước khi vào trường thi, càng không thể đưa thừa tiền cho ngươi. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là ngươi đưa Điền Bình Chi đến cổng trường thi, nhìn hắn vào trong."
Cuối cùng vẻ mặt ông lão cũng có phần suy sụp, ông ta mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt đục ngầu lấp lóe ánh sáng.
"Bình Nhi... Bình Nhi của tôi thông minh từ nhỏ... vừa chăm học lại vừa hiếu thảo, bình thường nó thích ăn chè tôi nấu nhất... Năm đó tôi đưa nó vào Kinh thi, nhìn nó uống chè xong đi vào cống viện, tôi đợi ở bên ngoài ba ngày, nhưng... nhưng nó..."
Tô Sầm bình tĩnh nói: "Hắn chết trong cống viện."
Điền bá nghẹn ngào một lúc mới chậm rãi nói tiếp: "Lúc vào trong Bình Nhi nhà tôi vẫn còn lành lặn, còn cười đùa với tôi là nếu sau này không đỗ thì mở quán chè trước cổng cống viện. Sau tôi nghe người ta nói có người chết bên trong, tôi còn nghĩ chắc không phải Bình Nhi, gặp chuyện gì nó cũng rất bình tĩnh, sao có chuyện không làm được bài thắt tim mà chết được... Tôi đợi ngoài cửa cống viện ba ngày, đến khi mọi người ra hết rồi, cổng cống viện đóng rồi vẫn không thấy Bình Nhi đâu cả..."
Tô Sầm nhíu mày: "Thi thể đâu?"
"Người của bộ Lễ nói chôn sau cống viện rồi, họ không cho tôi vào, chỉ thương cái thân tôi tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn không được gặp Bình Nhi lần cuối."
"Lúc đó ngươi không báo quan sao?"
"Sao lại không báo chứ?" Đôi mắt Điền bá dại cả ra: "Phủ Kinh Triệu, Đại Lý Tự, bộ Hình, bộ Lễ đều đi rồi, chịu biết bao sự khinh thường, bị bao nhiêu người chặn trước cửa, họ chỉ nói là Bình Nhi đau tim mà chết, không ai chịu xử lý. Rồi đến Đại Lý Thiếu khanh lúc đó là Trần Quang Lộc, Trần đại nhân nói sẽ điều tra giúp, điều tra được hơn tháng thì vội vàng kết án, chỉ nói với tôi là cái chết của Bình Nhi rất bình thường, đừng cố tìm hiểu nữa. Đúng thời gian ấy Hoàng đế Thái Tông tấn thiên, sau thì không ai lo liệu vụ này nữa."
Tô Sầm thầm thở phào, Trần Quang Lộc là người đứng đầu về hình luật Đại Chu, sinh thời chưa từng xử oan vụ nào, được người sau coi là tấm gương. Nếu ông ấy đã nói vụ án không có vấn đề thì hẳn là không có vấn đề.
"Vậy bao nhiêu năm qua rồi, sao bây giờ ngươi lại mượn danh Điền Bình Chi giết người?"
Điền bá từ từ thẳng người dậy: "Vì Bình Nhi nhà tôi bị người ta hại chết."
Cả công đường sửng sốt.
Tô Sầm bình tĩnh hỏi: "Ai nói với ngươi hắn bị người khác hại chết?"
Ông lão tức tối đứng dậy, đôi tay loang lổ run rẩy không ngừng: "Bình Nhi của tôi đắc tội người khác mới bị hại chết, cũng bởi Bình Nhi nhìn thấy thứ không nên thấy nên mới bị diệt khẩu trong cống viện!"
Tô Sầm chau mày, lặp lại từng chữ: "Ai nói ngươi biết?"
Cậu không tin mọi chuyện đã yên ổn một thời gian dài như vậy, mười mấy năm sau Điền bá tự nhiên biết Điền Bình Chi bị giết hại, chắc chắn là có người đã nói với ông ta, sau đó chỉ thị ông ta làm gì đó.
"Là người đã dẫn ngươi đến chợ Đông và mở cổng chợ cho ngươi đúng không?" Tô Sầm nhìn người dưới công đường: "Hắn ta còn nói gì nữa? Là ai đã giết Điền Bình Chi?"
Điền bá lắc đầu: "Hắn chỉ nói Bình Nhi bị người trong triều hại chết."
"Người trong triều?" Tô Sầm lặp lại: "Vậy tức là ngươi mượn hồn ma của Điền Bình Chi để giết người vì muốn khiến người kia sợ hãi, dụ dỗ người đó xuất hiện?"
Tô Sầm nhớ đến đám người luôn thúc giục kết án trong triều, phần nhiều những kẻ nói năng kích động đều thuộc phe Sở Thái hậu do Liễu Trình cầm đầu, chẳng qua có những kẻ nào trong đó làm vậy vì chột dạ, những kẻ nào chỉ muốn chèn ép phe Ninh Vương?
Liễu Trình... Lại là Liễu Trình.
Dưới công đường bỗng có tiếng ho khẽ, Đại Lý Thiếu khanh Trương Quân vẫn im lặng lắng nghe bỗng lên tiếng: "Vụ án đã rõ ràng, chính lão đã mượn danh ma quỷ để giết người, Tô đại nhân có thể kết án rồi."
Tô Sầm nhíu mày.
Vừa nghe có dính líu đến người trong triều là Trương Quân đã giục kết án ngay, chắc hẳn hắn ta cũng biết vụ án này dính dáng đến nhiều người, tiếp tục điều tra có thể sẽ vượt khỏi phạm vi khống chế.
"Nhưng vẫn còn một mạng người nữa." Tô Sầm bỏ ngoài tai lời can ngăn, tiếp tục hỏi Điền bá: "Người nói chuyện này cho ngươi biết là ai?"
Tô Sầm đứng dậy xuống công đường, ngồi xổm cạnh Điền bá: "Ngươi cho ta biết người giết Ngô Đức Thủy là ai, ta sẽ điều tra vụ án Điền Bình Chi giúp ngươi."
"Tô Sầm..." Trương Quân cau mày.
Tô Sầm giơ tay cản hắn ta, vẫn không rời mắt khỏi Điền bá: "Ta đã bắt được ngươi, giải nỗi oan khiên cho Cao Miểu trong một ngày, như vậy coi như đã qua bài khảo nghiệm của ngươi rồi chứ? Nếu ta đã nói sẽ điều tra thì chắc chắn sẽ tra đến cùng."
Đôi con ngươi đã khô cạn từ lâu kia chợt rung động, cuối cùng Điền bá mím môi, cúi đầu nói: "Cho tôi đến nhìn cống viện một lần cuối."