"Năm mươi vạn lượng?" Lương Phương nhíu mày: "Năm mươi vạn lượng gì?!"
Tô Sầm nhướng mày: "Lương đại nhân không biết?"
Biểu cảm của Lương Phương như muốn nói "Tên yêu tinh nhà ngươi đừng hòng vu oan cho ta", lão gân cổ hỏi: "Ta phải biết gì chứ?"
Đại thần khâm sai đã hỏi tận nơi còn sống chết không nhận, Tô Sầm lười đôi co với lão ta, nói thẳng: "Tháng chín năm ngoái Hộ bộ chi năm mươi vạn lượng cho Từ Châu tu sửa đê điều, vốn tính là dùng được trăm năm, sao chưa gì đã sập ngay rồi?"
"Nói láo, toàn là láo hết!" Lương Phương vỗ bàn, đứng bật dậy: "Từ Châu chưa từng thấy khoản tiền xây sửa sông ngòi nào hết, nếu triều đình chịu bỏ ra ít bạc, Từ Châu sẽ không ra nông nỗi này!"
Tô Sầm nhíu mày nhìn Lý Thích, Lý Thích nói: "Đúng là lúc ta đến đê đập Từ Châu đều là cũ cả, không có dấu hiệu từng tu sửa."
"Nhưng rõ ràng Hoàng Đình nói Hộ bộ đã ra bạc." Tô Sầm nhíu mày: "Lão ta không đến nỗi nói dối trước mặt Thiên tử nhỏ và quần thần chứ?"
"Anh nói cái tên Thị lang Hộ bộ Hoàng Đình mũi hếch lên trời ấy hả?" Lương Phương "hừ" một tiếng: "Ban đầu chính hắn đến Từ Châu thị sát, nói đê đập Từ Châu còn dùng được, vắt cổ chày ra nước không chịu bỏ đồng nào, quan viên Từ Châu đi cùng đều có thể làm chứng, trông chờ hắn ra tiền cho Từ Châu thì đợi kiếp sau đi!"
Tô Sầm quay lại nhìn Lý Thích: "Hoàng Đình này đúng là kẻ ỷ được tổ tiên nhà mình che chở, có hơi cậy tài khinh người, nhưng chắc không có gan khi quân đâu chứ?"
Lý Thích nói: "Hắn không dám."
"Thế ý anh là ta tham ô năm mươi vạn lượng ấy hử?" Lương Phương bước lên: "Vương gia, ngài không thể nghe tên yêu... yêu... nói xằng nói bậy này được! Nếu thần lấy một lượng bạc nào của triều đình thì thần... thần có chết cũng không được yên thân! Cả nhà thần không được chết yên!"
"Trọng An, đừng nóng." Lý Thích cau mày, nói với Kỳ Lâm: "Truyền chỉ vời Hoàng Đình đến Từ Châu gặp ta."
Rồi lại nói với Lương Phương: "Năm mươi vạn lượng không phải con số nhỏ, đợi hắn đến ta sẽ cho các ngươi cơ hội đối chất với nhau, ta không tin năm mươi vạn tiền tu sửa đê điều lại không cánh mà bay được."
Lương Phương nghe thế mới yên lại, lão tức tối ngồi xuống hờn dỗi.
Tô Sầm ngồi sau bàn híp mắt nhìn Lương Phương, trông bộ dạng tức giận của lão rất thật, vẻ không hay biết gì cũng không hề giả, bỗng chốc cậu không thể đoán được là Lương Phương này cao thâm hay thật sự bị Hoàng Đình chơi xỏ, chắc phải chỉ còn cách đợi Hoàng Đình đến mới tranh luận được đúng sai.
Tô Sầm tạm gác lại chuyện này, nói: "Thế chúng ta nói sang việc sửa dòng chảy sông Nam Thanh, làm thôn Tào bị lụt vậy."
Thôn Tào nằm trong huyện Thiền Châu thuộc cai quản của Từ Châu, chuyện xảy ra Lương Phương khó tránh khỏi trách nhiệm, Tô Sầm muốn xem xem Lương Phương này còn nói được gì.
Không ngờ Lương Phương lại thẳng thắn thừa nhận: "Đúng là ta yêu cầu thay đổi dòng chảy."
Tô Sầm chấn động, nhớ đến chú Tào, đến Hổ Tử và con Hai, và cả biểu cảm đau thương của họ khi nói "thôn Tào mất rồi" kia. Tâm huyết bao đời tổ tiên truyền lại cho con cháu lại tan nát hết bởi một câu của kẻ cầm quyền, Tô Sầm đau lòng: "Ông có quyền gì quyết định sống chết của họ, chỉ vì thôn Tào thấp cổ bé họng nên xứng đáng trở thành vật hy sinh hay sao?"
"Thế chẳng phải do triều đình không chịu ra tiền sao!" Lương Phương nói: "Đê điều không sửa thì chỉ có thể giảm bớt dòng chảy, thế nên ta mới rút cho bạc Từ Châu ra mười vạn lượng để nạo vét khơi thông đường sông cũ của sông Nam Thanh, sông Nam Thanh đổi hướng từ thôn Tào, không cần vào Hoài mà đổ thẳng ra biển, giảm bớt gánh nặng lên đê đập Từ Châu. Sao mà ta ngờ được chúng dám đút túi riêng, hoàn toàn không tu sửa, sông Nam Thanh vừa đổi hướng đã vỡ đê ngay! Thứ điêu dân từ nơi khỉ ho cò gáy mà ra, nói chẳng sai chút nào, tự chúng không coi mình ra gì còn trách được ai!"
"Ông nói thôn dân thôn Tào nuốt mười vạn lượng tiền công kia lại không làm hết trách nhiệm khơi thông sông ngòi?" Tô Sầm nhíu mày: "Bây giờ người thôn Tào đang ở hành cung đây, ông có dám đối chất với họ không?"
Lương Phương hất đầu: "Sao mà không dám!"
Người đến là chú Tào trưởng thôn Tào, ông vào quỳ xuống hành lễ với mọi người, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người ngồi trên cao, ông cụ khựng lại.
Tô Sầm tươi cười giải thích lại ý của cậu lúc đó, Lý Thích nghe thấy Tô Sầm được người ta cứu trên vách núi mới nhíu mày, không thể tưởng tượng được cậu đã nghĩ gì khi cheo leo trên vách núi, đã tuyệt vọng đến mức nào. Hắn vỗ lên vai Tô Sầm, tựa như an ủi, cũng tựa như đau lòng. Tô Sầm nghiêng đầu cười với hắn, giờ cậu đã về rồi, chuyện đã qua rồi, ý bảo Lý Thích đừng để bụng.
Tô Sầm quay lại nói với chú Tào: "Lần này gọi chú qua đây là muốn chứng thực một chuyện, trước khi đổi dòng chảy sông Nam Thanh có phải họ đã bảo các chú dọn dẹp đường sông không?"
Chú Tào muốn rút điếu thuốc của mình ra, nhưng thấy nhiều quan to ngồi đây nên lại thôi, ông ta chà ngón tay nghĩ ngợi, lát sau mới nói: "Hình như đúng là có chuyện như vậy."
"Đấy các anh xem, ta đã bảo gì rồi?" Lương Phương đập bàn: "Chúng chỉ tự làm tự chịu thôi, còn liên lụy cả Từ Châu!"
"Đại nhân nói vậy là có ý gì?" Hồi trẻ chú Tào từng đi học mấy năm, còn suýt đỗ tú tài, cũng coi như là số ít người biết chữ trong thôn. Ông cụ nghe thấy sự bất thiện trong lời Lương Phương, cau mày hỏi: "Chúng ta gieo gió gặt bão là thế nào? Rõ ràng là Từ Châu bỏ mặc chúng ta, bảo nạo vét đường sông nhưng không cho cái gì, không có tiền công, các thôn dân cũng coi như lao dịch không công thôi, nhưng đến cả xẻng cả gầu chúng ta cũng phải tự chuẩn bị, bao nhiêu người ngâm nước lâu bị đỉa bám đầy chân, bắp chân sưng to hơn cả bắp đùi. Không được béo bở gì, thôn dân kêu than dậy trời, ai chịu làm nữa?! Nước lũ đến thì các người còn chẳng buồn nhìn đến lần nào đã đổi hướng chảy, còn bảo chúng ta liên lụy Từ Châu, thôn Tào oan quá!" Chú Tào quỳ phịch xuống: "Các đại nhân phải đòi công bằng cho thôn Tào chứ!"
Tô Sầm vội dìu chú Tào dậy, nhíu mày nhìn Lương Phương: "Không phải ông nói đã chi mười vạn lượng à?"
"Ra mười vạn lượng rồi mà." Lương Phương cũng khó hiểu: "Tự tay ta đưa cho huyện lệnh Thiền Châu, bảo hắn phải lo liệu việc đổi dòng chảy sông Nam Thanh. Hắn còn báo cáo với ta mấy bận là việc nạo vét sông thuận lợi, có thể đổi dòng chảy bất cứ lúc nào."
"Thôn Tào chưa nhận được đồng nào hết." Chú Tào ho vài tiếng, lại định quỳ, Tô Sầm đỡ ông dậy.
Chú Tào vội túm tay áo Tô Sầm không chịu thả: "Đại nhân đã gặp người thôn Tào rồi, ngài phải đòi công bằng cho thôn Tào, thôn Tào mất rồi, không thể chịu nỗi oan vô cớ này nữa!"
Tô Sầm gật đầu: "Ta sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho thôn Tào."
Lý Thích hỏi: "Huyện lệnh Thiền Châu đang ở đâu?"
Mọi người nhìn nhau, Lương Phương nói: "Hình như là... chết trong cơn lũ rồi."
Tô Sầm nhíu mày, Lý Thích hỏi rất hay, huyện lệnh Thiền Châu là một nhân vật mấu chốt, nhưng nay người đã chết, huyện lệnh một huyện chết trong cơn lũ, là tai nạn chết thật hay cố ý mưu sát?
Tô Sầm hỏi Lương Phương: "Đại nhân còn bằng chứng nào có thể chứng minh mình từng chi mười vạn lượng bạc kia không?"
"Anh vẫn nghi ngờ ta?" Lương Phương tức giận nhìn Tô Sầm: "Kho bạc xuất bạc, tất nhiên có ghi lại."
Tô Sầm vời Ngân tào quản lý kho bạc quan phủ Từ Châu đến, hỏi đến sổ sách thu chi của kho bạc, Ngân tào nói nước lũ đến nhanh quá, chưa kịp lấy sổ sách ra, hiện giờ vẫn còn ngâm nước trong thành Từ Châu. Hỏi sang có nhớ năm ngoái Lương Phương từng xuất mười vạn lượng không, thì Ngân tào chỉ nói hắn mới nhậm chức năm nay, Ngân tào trước kia đã cáo lão về quê từ cuối năm ngoái rồi...
Cho Lương Phương và chú Tào lui đi, tội thứ ba của Lương Phương thì không cần truy cứu Tô Sầm cũng hiểu rồi. Lương Phương nghĩ người dân thôn Tào cầm tiền không làm việc, nên có ý thù địch với người thôn Tào, không muốn cho họ lên núi cũng là chuyện hợp lý.
Tô Sầm ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ. Cậu không ngờ một vụ án có vẻ rõ ràng đơn giản như vậy lại lắm uẩn khúc đến thế, bấy giờ vụ án đã rơi vào ngũ cụt, Hoàng Đình nói ra năm mươi vạn lượng tu sửa sông ngòi Từ Châu, Lương Phương nói chưa nhận được; Lương Phương lại nói chi mười vạn lượng sửa dòng chảy sông Nam Thanh, người dân thôn Tào nói chưa nhận được. Nếu tất cả những người này đều nói thật, vậy tức là cả sáu mươi vạn lượng bạc trắng không cánh mà bay, chính sáu mươi vạn lượng này khiến thôn Tào vỡ đê, Từ Châu chìm trong biển nước, mấy chục vạn dân trôi dạt khắp nơi, khiến người ta không rét mà run.
Lý Thích đưa cậu một tách trà, hỏi: "Có ý tưởng gì không?"
"Nếu không có bằng chứng gì khác thì Lương Phương là đáng ngờ nhất. Tô Sầm mở mắt, nói: "Lương Phương dính dáng đến cả hai vụ án này. Đầu tiên ông ta là Thứ sử Từ Châu, nếu triều đình đưa tiền xuống thì ông ta không thể không biết, em lại nghĩ khả năng Hoàng Đình nói dối còn thấp hơn. Sau khi ngài đến Từ Châu Hoàng Đình mới nói chuyện ra tiền, nếu Hoàng Đình muốn nuốt khoản bạc này thì lão ta hoàn toàn không cần nhắc đến chi cho phiền, dù sao nếu lão không nói thì cũng chẳng ai biết triều đình từng chi tiền cho Từ Châu. Hơn nữa về mười vạn lượng Lương Phương nói cho thôn Tào kia, cả nhân chứng vật chứng đều bị tiêu hủy, muốn giết một tri huyện rồi đổi Ngân tào kho bạc, thôn Tào không làm được nhưng Lương Phương thì rất dễ, chỉ cần không còn ai biết chuyện thì ông ta nói sao sẽ là vậy."
Lý Thích gật đầu: "Xem ra bây giờ ông ta đáng nghi nhất, có cần nhốt lại cho em không?"
Tô Sầm lắc đầu: "Nếu ông ta muốn đi thì đi lâu rồi, giờ phái người lại thành ra đánh rắn động cỏ, trước khi Hoàng Đình đến, chưa có chứng cứ gì chỉ rõ vào ông ta thì tất cả những gì em nói mới chỉ là nghi vấn, phải đợi Hoàng Đình qua đây rồi tính tiếp."
Lý Thích khẽ cười, bây giờ người này ngày càng biết suy tính, biết chừng mực hơn rồi. Tuy Tô Sầm không nói nhưng Lý Thích cũng hiểu, lần này cậu đến đây để điều tra, còn hắn là đi cứu nạn, mỗi người một chức trách. Đáng lý ra điều tra án thì nên bắt Lương Phương, nhưng nhìn từ góc độ cứu nạn thì không thể. Dù thế nào thì Lương Phương cũng là Thứ sử Từ Châu, có uy danh rất cao trong lòng dân chứng Từ Châu, nếu cậu nhốt người mà chưa có chứng cứ thì e là dân chứng sẽ kêu than. Tô Sầm nghĩ cho hắn, hắn chịu ơn này.
"Còn một chuyện em cũng rất lo nữa." Tô Sầm ngẩng đầu nhìn Lý Thích: "Hoàng Uyển Nhi bị bắt cóc đúng vào thời gian Hoàng Đình ra tiền sửa sông ngòi, nếu Tống Phàm cũng dính đến vụ này thì lại là một câu chuyện khác."