Mùa đông, năm Sùng Minh thứ ba mươi sáu.
Đế băng hà, Long tướng mưu phản.
Uy Viễn Công tuân theo di chiếu của tiên đế, dẫn binh trấn áp, máu nhuộm An Định Môn.
Hôm sau.
Thần kinh quân quản giới nghiêm, lùng bắt dư nghiệt của Long tướng, thiên lao kín người hết chỗ. ...
Thiên lao.
Có người ôm song sắt xin tha.
"Bệ hạ, lão thần oan uổng mà!"
"Thần tuyệt đối không có liên quan đến tên Long phản đồ kia!"
"Long phản nghịch, ai cũng có thể giết chết!"
Cũng có kẻ tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, sắp chết mắng chửi Sùng Minh đế.
"Ông trời không có mắt, cẩu hoàng đế nào có tư cách trị nước?"
"Hoàng tộc Triệu thị chết không đáng tiếc!"
"Cẩu hoàng đế, lão phu hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi!"
"Lão thất phu, ngươi dám chửi tiên đế, bản quan không đội trời chung với ngươi."
"Lư lão cẩu, năm đó nếu không có Long tướng bảo vệ, ngươi tham ô mấy chục vạn lượng quân lương sớm đã bị xét nhà chém đầu cả tộc rồi!"
"..."
Thiên lao chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, kêu la loạn xạ như là chợ bán thức ăn.
Người của hai phe mắng chửi thậm chí còn đánh nhau, quan văn nắm tóc, võ quan đấm đá nhau.
Ngục tốt đứng canh nhìn đến nỗi hoa cả mắt, thấp giọng bàn tán về những nhân vật tai to mặt lớn này, trước khi chết chẳng thèm giữ thể diện nữa.
Nhà ngục chữ Bính số chín.
Trong ngoài hai gian, sạch sẽ ngăn nắp.
Chu Dịch mở cửa lao, bên trong chỉ nhốt hai người đàn ông trung niên.
Cái gông to bằng nửa người tròng lên trên cổ, chỉ có thể quỳ xuống cúi đầu, nếu không thì gông xiềng sẽ trực tiếp đè gãy cái cổ của người kia.
Phạm nhân nghe được tiếng bước chân, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Dịch cười tiếp đón: "Long công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Ngươi là ai?"
Giọng nói của Long công tử khô khốc nghẹn ngào, nhìn như một người khác so với dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước khi vào thiên lao.
"Cũng phải, loại quý công tử như ngài, làm sao có thể nhớ được một kẻ tiểu nhân như ta."
Chu Dịch cười tươi nói: "Mấy năm nay Long công tử vào thiên lao, đều là do ta đưa cơm, nếu như hầu hạ không tốt thì còn được ăn bạt tai."
Long công tử chau mày, thoáng có chút ấn tượng.
Chỉ là bình thường đánh người, giết người quá nhiều, chẳng thể nào đếm hết được, làm sao có thể nhớ được là đã đánh Chu Dịch khi nào chứ.
"Tiểu nhân!"
Long công tử khinh thường nói: "Ngày thường thì giống như con chó, chỉ dám báo thù khi bản công tử gặp nạn!"
"Hy vọng Long công tử có thể khí phách được như vậy mãi."
Chu Dịch không hề tức giận, hắn chưa từng muốn làm người tốt, bởi vì không muốn người ta lấy dao thương chỉ vào mình.
Cho nên làm một người tốt hư hỏng, ác nhân lương thiện.
Long công tử tặng cho ta một cái tát, cho dù là đã mười năm trôi qua, cũng phải đòi lại.
Tha thứ cho hắn là chuyện của Phật Tổ, Chu Dịch chỉ phụ trách tiễn hắn đến Tây Thiên!
"Ta ở thiên lao mấy năm nay, những thứ học được tương đối hỗn tạp, thời gian có hạn nên không thể nếm thử từng món được."
Chu Dịch nói chuyện không nhanh không chậm, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè vậy: "Có lẽ mấy ngày nữa còn phải thẩm vấn, hình cụ cũng không dùng được, mời Long công tử nếm thử viên thuốc này vậy..."
Nói xong lấy ra một viên thuốc từ trong cổ tay, tròn vo, đỏ rực, bên trên còn có hoa văn quỷ dị.
"Mấy năm trước, Cẩm Y Vệ bắt được một đạo tặc tinh thông cổ trùng, trước khi chết hắn dùng viên thuốc này để đổi lấy một vò Lê Hoa Bạch ủ mười năm."
Chu Dịch nói đến Lê Hoa Bạch, thì sẽ nhớ đến Ngụy Xương, sự oán hận của hắn mấy năm nay đối Long công tử bắt nguồn vì điều này.
Người tốt thì bị chém đầu, kẻ ác thì lại tiêu dao.
"Theo như lời của đạo tặc kia, thì bên trong viên thuốc này có một con dị trùng, sau khi uống vào nó sẽ sinh sôi trong dạ dày, sau đó dùng ngũ tạng lục phủ làm thức ăn. Bởi vì nó ăn rất ít, cho nên người trúng cổ còn có thể sống thêm được một hai năm."
Chu Dịch bắt lấy miệng của Long công tử, hơi dùng sức đã bẻ ra, bấm tay bắn viên thuốc vào trong cổ họng.
"Khụ khụ khụ..."
Long công tử bị sặc nói không nên lời, sau khi viên thuốc tan ra, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó bò xuống dọc theo yết hầu.
Bò đến phổi, có lẽ là mệt mỏi đói bụng, bắt đầu gặm cắn bừa bãi máu thịt.
"A ——"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm,
Khiến cho nhà tù vốn dĩ đang ầm ĩ, đột nhiên yên tĩnh.
Cổ và đôi tay của Long công tử bị cố định trên gông xiềng, hai chân bị xiềng khóa chặc, cho dù đau đớn sắp chết, cũng chỉ có thể giãy giụa mà thôi.
Sắc mặt đỏ lên, gân xanh hiện lên, giống như lệ quỷ.
Sau một lát.
Cổ trùng ăn no rồi bắt đầu nghỉ ngơi, đau đớn chậm rãi tan biến, Long công tử lại ngẩng đầu nhìn Chu Dịch, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
"Long công tử nghỉ ngơi cho tốt nhé, cổ trùng có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, sau này khó mà có giấc ngủ nào an ổn được."
Chu Dịch nói xong, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Đệ đệ ruột của Long công tử, thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi đầu, không thể không nói Long tướng càng già càng dẻo dai.
"Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!"
Thiếu niên run rẩy, thấy Chu Dịch nhìn chằm chằm mình, sợ tới mức nói năng lộn xộn: "Cha ta là tể tướng, mẹ ta là công chúa... Ta có huyết mạch hoàng tộc, ngươi đừng tới đây..."
Lúc này.
Ngưu giáo úy dẫn theo ngục tốt tiến vào, thấy Long công tử còn sống, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Ta đã nói mà, sao Tiểu Dịch tử lại không biết nặng nhẹ chứ?"
Thiên lao tra tấn phạm nhân là chuyện bình thường, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến chuyện thẩm vấn hành hình, không ai để ý tới những kẻ giặc cướp đó phải chịu khổ hình gì.
Chu Dịch đứng dậy thi lễ, thấp giọng nói: "Ngưu thúc, hôm nay sao chưa nhìn thấy Lôi đại nhân?"
"Lôi đại nhân đóng cửa ăn năn hối lỗi, tất cả công việc trong nhà lao đều giao cho ta."
Ngưu giáo úy hạ giọng, trên mặt lại không thể giấu được sự vui mừng.
Lôi tư ngục liên quan đến án mưu nghịch, rất có thể là không thể nào thoát ra được, nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ trên dưới, chắc chắn là có thể lấy được chức Ti Ngục.
Thiếu niên kia nhìn thấy đám người rời khỏi nhà tù, sự sợ hãi từ từ tan biến, quay đầu nhìn về phía Long công tử.
"Ca, ngươi đỡ chút nào chưa?"
Long công tử oán hận nhìn chằm chằm thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều tại thứ nghiệt chủng nhà ngươi, nếu không thì sao bản công tử có thể rơi vào tình cảnh này chứ, phụ thân chắc chắn có thể thành công!"
Thiếu niên lẩm bẩm nói: "Ca, sao lại có thể nói như vậy chứ? Ta và mẫu thân đều ủng hộ phụ thân..."
"Đừng nhắc đến tiện phụ kia nữa!"
Long công tử nổi giận mắng: "Năm đó tiện phụ kia say rượu dụ dỗ phụ thân, sinh ra tên nghiệt chủng nhà ngươi, chính là tay sai của cẩu hoàng đế kia. Nếu như tiện phụ kia không truyền tin giả, nói rằng cẩu hoàng đế chỉ sống được mấy năm nữa, thì tại sao phụ thân ta lại vội vàng mưu phản chứ?"
"Theo như kế hoạch ban đầu, điều tới Thần kinh mười vạn đại quân, thì đã đâu xảy ra sơ sót gì!"
Hai mắt thiếu niên dại ra, không dám tin nói: "Không thể nào! Không thể nào! Tại sao mẫu thân lại gạt ta chứ, nàng còn nói ta có huyết mạch hoàng tộc hai triều, sau này nhất định có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế!"
" Tên ngốc nhà ngươi..."
Long công tử đang muốn cười nhạo vài câu, cổ trùng bỗng nhiên tỉnh dậy, bắt đầu cắn nuốt dạ dày.
Tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, liên miên không dứt. ...
Chạng vạng.
Chu Dịch bưng một thùng gỗ lớn, đưa cơm vào các nhà tù.
Văn thần võ quan bụng đói cả một ngày, bụng đã đói đến mức kêu rột rột rồi, bất chấp cơm canh khó ăn, ngồi xổm trên mặt đất xì xụp húp cháo.
"Tiểu ca nhi, thêm một muỗng nữa, một muỗng nữa!"
Những âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vọng lại.
Chu Dịch cẩn thận nghe ngóng, người đang nói chuyện tuổi già sức yếu, hồi lâu hắn mới nhận ra nói: "Lưu đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Nói rồi đưa mắt nhìn số hiệu nhà ngục, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Vẫn là chữ Ất số sáu!"
Lưu thị lang đã trải qua biết bao sương gió mưa bão, thì sao có thể để bụng chút ý cười nhạo này, đưa mặt ra nói: "Tiểu ca nhi, đây là duyên phận đấy!"
Chu Dịch hỏi: "Lưu đại nhân, mấy năm nay ta đã rất muốn hỏi thăm, năm đó quan hệ giữa người và Tô tiên sinh rất thân, tại sao lại tố giác hắn?"
"Cái miệng kia của lão Tô không bao giờ giữ kín được !"
Lưu thị lang nhún nhún vai nói: "Lão phu không tố giác hắn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nếu như đã là bằng hữu, thay vì để cho người khác được lời, chi bằng để công lao lại cho ta!"
"Bội phục!"
Chu Dịch thật sự phục, vội vàng đưa rượu thịt ngon cho Lưu thị lang. ...
Trong nhà ngục chữ Giáp số 12.
Chu Dịch đổ cháo vào trong chậu, để cho phạm nhân tự phân chia.
Trong nhà ngục chữ Giáp đều là hung phạm cường đạo, ít nhiều gì thì trên người đều biết võ đạo, sẽ dựa vào thực lực mạnh yếu mà sắp xếp thứ tự.
Kẻ mạnh thì được ngủ trên giường ăn no, kẻ yếu thì ngồi ngay thùng phân chịu đói.
Trong một góc nhà tù bỗng nhiên vọng lại giọng nói: "Dịch ca nhi, là ngươi sao?"
"La quán chủ? Tại sao ngươi lại ở đây?"
Chu Dịch nghe được giọng nói quen thuộc, phất tay để phạm nhân khác tránh đường, lúc này mới thấy rõ phạm nhân nằm trong góc kia.
Ngũ Hổ võ quán, La Hổ.
Trên người có bảy tám vết chém, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, mũi tên gãy cắm trên vai, hai chân cong vẹo không ra hình dáng.
Lúc này Chu Dịch mới nhớ ra, tại sao cao thủ nhất lưu Luyện Tạng cảnh lại không được giam giữ riêng. Thương thế của La Hổ quá nặng, thực lực chẳng còn được một phần, xương đùi dập nát thì đã chặn đứt con đường vượt ngục.
La Hổ dựa vào tường, cầu xin nói: "Dịch ca nhi, ta có lời muốn nói riêng với ngươi."
"Được."
Chu Dịch nói vài lời với ngục tốt canh gác, đưa những phạm nhân của hắn dời đi, tạm thời đưa đến những nhà tù khác chen chúc vậy.
Phạm nhân không dám có ý kiến, nếu như lớn tiếng ồn ào làm hỏng chuyện của ngục tốt, kia từ nay về sau đừng mơ đến có ngày lành, mỗi ngày đủ loại hình săn sóc riêng ngươi.
Trong nhà ngục chữ Giáp thập nhị chỉ còn lại một mình Chu Dịch và La Hổ.
La Hổ nói thẳng nói: "Trong kinh ta còn có một tòa nhà, đứng tên của người khác. Dưới đáy giếng giấu mấy ngàn lượng bạc, Ngũ Hổ quyền phổ và đơn thuốc bồi bổ, Dịch ca nhi đi lấy đi, cũng đủ để tu hành đến Tẩy Tủy cảnh."
Chu Dịch hỏi: "Ngươi nói trước đi, có chuyện gì?"
La Hổ thấp giọng nói: "Dịch ca nhi thử nghĩ cách cứu nhi tử của ta ra với, cho La gia con đường sống..."
"Nhi tử của ngươi không thả ra được đâu!"
Chu Dịch quyết đoán cự tuyệt, mười võ quán trong kinh thành đều bị nghi ngờ có liên quan đến án mưu nghịch, khi chém đầu sẽ bị xác minh thân phận.
Nếu như là loại họ hàng xa đến mức bắn đại bác cũng không tới, Chu Dịch còn có thể nghĩ cách cứu được, con trai ruột của La Hổ tất nhiên là nằm trong danh sách theo dõi đặc biệt.
"Vậy thì đổi người khác."
La Hổ nói: "Ta lén qua lại với một quả phụ trong kinh thành, hiện giờ đã hoài thai tám tháng, xin Dịch ca nhi chiếu cố cho."
Chu Dịch trầm ngâm một lát, gật đầu đáp ứng: "Nếu Cẩm Y Vệ vẫn chưa bắt được nàng, ta sẽ giúp đỡ."
La Hổ đè thấp giọng nói: "Tòa nhà kia nằm ở Nhạc Xương phường..."
Chu Dịch ghi nhớ địa chỉ, còn nói thêm: "La quán chủ, ngươi cũng giúp ta làm một chuyện đi."
"Chuyện gì?"
"Đến nhà ngục chữ Ất lục đánh chết một người!"
"Ai?"
"Kẻ nào ăn cơm tử tù thì đánh chết kẻ đó!"
Chu Dịch thấp giọng phân phó vài câu, rời khỏi nhà tù, đưa những phạm nhân trở lại trong nhà ngục.
Rất nhanh.
Trong nhà ngục đã xảy ra tranh chấp, rồi biến thành ẩu đả.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cao thủ nhất lưu bị người ta đánh hội đồng, bị thương nặng sắp mất mạng tại chỗ.
"Ồn ào gì đó? Ba ngày không được ăn cơm!"
Ngục tốt quát lớn vài tiếng, sợ La Hổ bị người khác đánh chết, nên đổi nhà ngục cho hắn.
Nhà ngục chữ Ất lục.
Lưu thị lang đang ở bên trong uống rượu ăn thịt, ngục tốt ném vào trong một phạm nhân máu chảy đầm đìa, hắn không kìm được mà nhìn người ta vài lần.
La Hổ: "Ngươi nhìn gì?"
Lưu thị lang: "Bản quan... A!"
La Hổ trực tiếp xông về hướng Lưu thị lang, hung hăng dùng đầu húc hắn.
Lưu thị lang chỉ là một quan văn, thân thể già nua, ngay tức khắc đầu hắn bị húc cho nứt toạc, óc bắn lên mặt những văn võ quan viên chung quanh.
Ngục tốt canh gác vội vàng đi vào kéo La Hổ ra, tay đấm chân đá giáo huấn một trận, rồi lại đổi nhà tù khác giam giữ hắn.
Không lâu lúc sau.
Bên trong nhà tù ầm một tiếng, La Hổ đâm đầu vào tường tự sát.