Chương 6 - Rốt cuộc chết rồi

Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Mộc Công Mễ Thanh 25-04-2024 23:47:49

Nửa tháng sau. Ngưu giáo úy đang chơi bài, thì nói Tô Văn Hào đã chết ở Chiếu ngục. Nghe nói khi hắn chết, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn. "Chúng ta làm công việc này, nhớ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy!" Ngưu giáo úy dặn dò nói: "Đặc biệt là tiểu Dịch nhóc con nhà ngươi, khi đưa cơm cho phạm nhân chớ nói chuyện phiếm. Lưu thị lang nói ta chuyển lời cho ngươi, chớ có nghe điều không nên nghe, nói điều không nên nói!" "Tiểu tử đã biết." Trong lòng Chu Dịch nghĩ nghĩ mà sợ, lần này đúng là một bài học lớn. Phượng Dương quốc không phải là xã hội pháp trị, sinh tử vinh nhục của cá nhân hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của người trên. Một câu thơ, một câu nói, đều có thể trở thành tội danh trí mạng! Thí dụ như Chu Dịch đưa rượu đưa thịt cho Ngụy Xương, còn xưng là đại hiệp, trong khi nói chuyện dùng rất nhiều lời ca ngợi. Nếu có người cố ý báo cáo lên triều đình, nhẹ thì lưu đày, nặng thì thành đồng mưu của Ngụy Xương . Khi đó Trường Sinh Đạo Quả cũng biến thành công dã tràng! "Vạn sự chớ có tùy tiện làm càn!" Chu Dịch nói với chính mình, sau này đương nhiên là sẽ còn nhìn thấy rất nhiều chuyện không công chính, chuyện không thoải mái, cần phải học cách thờ ơ. Chỉ đứng ở một bên nhìn, đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, càng không nên cứu giúp! Chìm trong hồng trần, nhưng phải đặt mình ở ngoài. Chu Dịch nghĩ thông suốt những điểm quan trọng trong đó, hóa thành một người đưa cơm mặt không cảm xúc trong thiên lao, chỉ tươi cười đối đãi với phạm nhân đưa bạc. Dù sao thì, lương của ngục tốt mới chỉ được năm đồng bạc, còn chẳng đủ để nghe hát một lần ở Xuân Phong lâu nữa là. Phạm nhân ăn càng ngon, mỗi tháng Chu Dịch được thêm càng nhiều bạc, gọi họ một tiếng anh nuôi cũng không quá đáng! Vào một ngày. Thiên lao đón phạm nhân mới, nghe nói là thủ lĩnh phản tặc phía Nam. Đen sì gầy nhom, mặt đầy nếp nhăn, đâu giống như là tướng quân thủ lĩnh mấy vạn người, mà giống như một lão nông làm ruộng. Tướng quân nhà nông xuất hiện, khiến cho thiên lao náo nhiệt hơn nhiều. Ngưu giáo úy cùng vài vị sai nha đổi đủ loại hình tra tấn thẩm vấn, ngắn ngủn mấy ngày, lão nông đã không ra hình người. Lão nông không có được xương cốt rắn chắc như Ngụy Xương, trái lại sức chịu đựng thì lại tốt hơn, kẹp, que sắt nóng, roi nhọn, gông nặng... Thay phiên sử dụng các kiểu khổ hình, thế nhưng hắn không hề phát ra bất kỳ tiếng rên la nào. Mỗi lần hành hình kết thúc, lão nông phun ra một ngụm máu tươi, còn có sức lực mắng chửi người. "Cẩu quan!" "Có ngon thì tiếp tục, ông mà xin tha một tiếng, cháu ông sẽ mang họ của ngươi!" "..." Chu Dịch đứng ở một bên nghe, bỗng nhiên cảm thấy người này lại có chút giống tướng quân. Tướng quân bị nhốt mấy ngày, rồi bị đưa ra cổng chợ chém đầu, cùng ngày đó còn có mấy chục người bị chém đầu nữa, từ tướng quân cho tới ngũ trưởng, máu phun ra nhuộm đỏ pháp trường. Bá tánh đứng xem lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt, không để ý tới những người này tại sao lại bị chém đầu! Chu Dịch đứng ở bên cạnh pháp trường, nhìn đầu của tướng quân lăn ra rất xa, hai mắt vẫn cứ mở to, gắt gao trừng mắt nhìn quan hành hình, không có bất kỳ sự khuất phục nào. Buổi tối. Chu Dịch trở lại tiểu viện nhà mình, vẫn như thường ngày đả tọa luyện công. Sau hơn nửa năm tu luyện Quy Nguyên công, nội khí đan điền tích lũy được mấy trăm sợi, công pháp đã vận chuyển hoàn toàn thuần thục. "Thiên địa sâu xa thăm thẳm, không có cùng cực, khi dung hợp nguyên khí, hỗn tạp sẽ hoà làm một... Bà nội nó, sao mà không tĩnh tâm được thế này!" Trước mắt Chu Dịch luôn hiện lên dáng vẻ của lão nông kia, nghe hắn nói vô số châu phủ phía Nam mấy năm nay đại hạn liên tục, xác chết đói khắp nơi, đổi con cho nhau ăn thịt, lương thực triều đình cứu tế đều bị quan lại tham ô. Thịt người làm thức ăn! Mấy chữ vô cùng đơn giản này, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, đằng sau nó là bao nhiêu thảm án nhân gian. "Người mà, quá nhiều sự đồng cảm, sống sẽ rất mệt mỏi!" Chu Dịch lắc lắc đầu, nếu không giải tỏa phiền muộn trong lòng, mà tiếp tục tu luyện Quy Nguyên công, rất có thể nội khí hỗn loạn tẩu hỏa nhập ma. "Phải làm sao để giải tỏa nỗi lòng đây?" Trái lo phải nghĩ, rốt cuộc đã suy nghĩ ra được một biện pháp. Kiếp trước cũng có không ít người vì áp lực làm việc, cuộc sống quá lớn, để tránh rơi vào trạng thái trầm cảm, nên bộc phát cảm xúc bằng việc đánh mắng người giả, đánh người giả. . , nghe nói hiệu quả không tệ. "Kẻ ta muốn mắng chửi quá cấm kỵ, nếu như để người nghe được nhất định phải chết, nhưng ta có thể viết ra được!" Chu Dịch mua bút mực và những quyển tập để trống, viết theo chữ giản thể của kiếp trước, cho dù có bị người ta nhìn thấy cũng không biết là gì. "Viết như thế nào đây?" Cân nhắc một lát, hạ bút viết nói: Năm Sùng Minh ba mươi chín, tháng Quý Mão, ngày Mậu Thìn... "Hôm nay xem cảnh chém đầu tướng quân khởi nghĩa, trong lòng rất hụt hẫng, vương triều này đã mục nát từ trên xuống dưới." Chu Dịch nhíu mày, vẫn cảm thấy không dễ chịu, bản thân hắn viết nhật ký là để mắng chửi người, không cần phải nghiêm túc như vậy, vì thế đầu bút lông vừa thay đổi. "Sùng Minh đế không phải là thứ tốt lành gì, vọng tưởng trường sinh bất lão, ngày nào đó ăn đan dược trúng độc chết mới tốt. Viết đến đến đây phải phê bình một câu, đan sư trong hoàng cung không chuyên nghiệp, chu sa, thủy ngân gì gì đó, đến ngay cả vàng mà cũng sử dụng, uống xong rồi bảo đảm làm Sùng Minh đế thăng thiên. Có lẽ là đan sư thật sự hiểu biết về luyện đan? Dù sao thì đây cũng là thế giới tu tiên, tán tu không có hi vọng trường sinh chạy đến hoàng cung hưởng thụ cũng là chuyện bình thường. Ta sẽ nguyền rủa Sùng Minh đế, tám hoàng tử có tám người cha! Cứ tưởng tượng như vậy, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái dễ chịu, tiếp tục luyện công. Đặt mục tiêu nhỏ: Công lực trăm năm!"... Qua nửa tháng. Chu Dịch mở sách ra, lại bắt đầu viết nhật ký. "Hôm nay họ Long ăn chơi trác táng kia lại bị bỏ tù vì giết người, nghe nói cố ý phóng hỏa thiêu chết không ít người. Thằng nhãi này còn kiêu ngạo trong thiên lao, chỉ vì một món ăn cho hơi nhiều muối, vậy mà sai hộ vệ đem ta và đầu bếp ra đánh cho một trận. Chuyện này Chu gia nhớ kỹ! Chưa xong đâu! Họ Long, Chu gia ở thiên lao chờ ngươi..." Chu Dịch viết đến đây vẫn thấy không thấy thoải mái, viết thêm mấy trăm chữ mắng Sùng Minh đế, mới coi như tha cho chuyện này. Lại thêm một tháng trôi qua. Chu Dịch mở sách ra, viết xuống những chuyện mà ban ngày chứng kiến. "Còn có một tháng nữa là đến tết, chẳng để cho người ta thoải mái cho được. Ai mà không biết mưu phản chỉ là giả dối hư ảo, quan lại triều đình đều ngầm thừa nhận, chém đầu một nhà ba trăm người của phủ Trấn Quốc tướng quân. Nghe nói quân khởi nghĩa đã đánh tới Dự Châu, chỉ cách Thần Kinh vài trăm dặm, triều đình không muốn phái binh trấn áp, mà lại còn lục đục nội bộ. Phượng Dương quốc sắp xong rồi! Viết đến đây, ta không thể không mắng Sùng Minh đế vài câu ..."... Năm Sùng Minh bốn mươi. "Hôm nay đã được chứng kiến, vậy mà có người có thể thông qua thuật dịch dung cải trang nam thành nữ, chẳng ai có thể phân biệt được nam nữ thật giả. Dâm tặc lẻn vào khuê phòng nữ tử, lén lút gây án khắp nơi. Kết quả là trong Cẩm Y Vệ cũng có cao thủ hoá trang, giả làm nữ tử xinh đẹp chờ dâm tặc cắn câu, cuối cùng cũng bắt sống được hắn. Ta ghi chép lại chuyện này, là bởi vì phát hiện ra phương thức giải tỏa mới, ví dụ như trộn lẫn một ít bột ba đậu(1) trong cơm của dâm tặc. Hình như có chút biến thái? Tất cả những chuyện này đều do cẩu hoàng đế..." Chu Dịch cho hái hoa tặc ăn mấy gói bột ba đậu, đã lấy được phương pháp hoá trang dịch dung, tương lai sau này lớn tuổi, có thể hoá trang thành người già, tránh để cho đồng liêu phát hiện ra điều khác thường. Bên ngoài binh hoang mã loạn, nguy hiểm đến cực điểm, chẳng nơi nào an toàn bằng núp trong thiên lao!... Năm Sùng Minh bốn mươi hai. Mười lăm vạn quân binh khởi nghĩa bao vây Thần kinh, người dẫn đầu được xưng là Bát Tí thiên vương. Các quan lại kinh sợ, quốc triều sắp vong. Chu Dịch vốn tưởng rằng chuyện thay đổi triều đại chỉ trong nay mai mà thôi, chuẩn bị rất nhiều lương thực rau dưa cất vào hầm ngầm trong nhà, cũng đủ để ẩn nấp nửa năm. Kết quả, Bát Tí thiên vương bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Cấm quân nhân cơ hội lao ra ngoài cửa thành, đánh tan quân khởi nghĩa, giải vây cho Thần kinh. "Sức người không địch lại số trời, khí vận Phượng Dương quốc chưa tận mà!" Chu Dịch ghi lại chuyện này vào sách, cuối cùng đương nhiên là không tránh được chuyện mắng chửi Sùng Minh đế. "Thiên hạ đại loạn, cẩu hoàng đế còn muốn thu lễ vật sinh thần, nghe nói có châu phủ thu thuế đến năm Sùng Minh một trăm hai mươi rồi..." Ba năm trôi qua, Chu Dịch tích cóp được năm trăm lượng bạc, tìm một võ quán giá rẻ, bắt đầu tu hành võ đạo rèn thể công pháp. Giai đoạn hỗn loạn này, thiên lao cũng không còn an toàn nữa. Võ đạo rèn thể không chỉ có thể đánh nhau, mà còn có thể chạy trốn rất nhanh!... Năm Sùng Minh bốn mươi lăm. Thiên lao có một phạm nhân đặc biệt, đại nhi tử của cẩu hoàng đế, cũng chính là Thái Tử trước đây. "Trên đời há lại có người làm Thái Tử bốn mươi năm, cũng khó trách người ta tạo phản. Thái Tử thoạt nhìn thì tính tình ôn hòa, không giống như là cẩu hoàng đế. Đáng tiếc là không thành công, nghe đồn cẩu hoàng đế bên người có võ đạo tông sư bảo vệ, năm đó Bát Tí thiên vương cũng không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là bị ám sát..." Chu Dịch theo thường lệ mắng cẩu hoàng đế vài câu, tâm tình vui vẻ. Quy Nguyên công đã được năm năm công lực, nếu như vận công hết sức có thể chưởng nát viên gạch, dựa theo đẳng cấp trong giang hồ, hẳn là chưa có đẳng cấp gì. Năm đó Ngụy Xương nói rất đúng, người bình thường tu luyện nội khí, rất khó có được thành tựu. Chu Dịch học phương pháp rèn thể từ võ quán, có tên là Ngũ Hổ Đại Lực quyền, nghe tên thì đủ biết là hàng bình thường, kém xa so với sự huyền diệu của Quy Nguyên công. Ba năm đã đạt đến Bì Mô cảnh, hai tay có sức mạnh của mãnh hổ. Bị những vũ khí như gậy gộc đánh vào người, thì uy lực của chúng giảm hơn phân nửa, đã được gọi là cao thủ tam lưu rồi. ... Năm Sùng Minh bốn mươi sáu. Chu Dịch trở về từ Xuân Phong lâu, lấy sách ra mắng chửi Sùng Minh đế. "Cẩu hoàng đế..." Viết xong ba chữ này, bỗng nhiên không biết nên mắng tiếp như thế nào nữa, bất kể là nghĩ ra từ ngữ nào, thì lật lại trong sách thì thấy mình đã từng viết như vậy rồi. Chu Dịch lật xem sách, tần suất viết nhật ký càng ngày càng thấp. Mới bắt đầu thì nửa tháng viết một trang, sau này thì cả tháng không viết được một chữ, rồi sau này lại hai ba tháng mới viết một lần. Mấy trang nhật ký mới nhất, viết rất ít về án oan, án thảm, cả trang giấy đều là mắng chửi cẩu hoàng đế, nhưng mà những án thảm trong thiên lao thì chưa từng bớt đi. "Nhìn thấy được nhiều, thì lại càng vô cảm!" Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, theo sự tích lũy về thời gian và kinh nghiệm, dường như hắn càng ngày càng lãnh cảm. "Cũng không đúng, ta chưa bao giờ chán ghét tiểu tỷ tỷ của Xuân Phong lâu cả!" Nhật ký viết đến chỗ này, đã không thể mắng chửi được nữa rồi. Sùng Minh đế cũng là thật sự hoàn toàn mục nát, hơn ba mươi năm không thượng triều, núp trong Thượng Dương cung tu tiên luyện đạo. Chu Dịch bất đắc dĩ, cuối cùng đặt bút viết. "Cẩu hoàng đế tại sao vẫn còn chưa chết?" Từ sau lúc ấy. Mỗi ngày Chu Dịch sẽ viết một câu, nguyền rủa cho Sùng Minh đế sớm ngày quy thiên. ... Sáng sớm. Sương mù mờ mịt, trăng tàn còn treo cuối chân trời. Chu Dịch dịch chuyển chớp nhoáng trong viện, vung tay đánh vào trong không khí, tiếng vang liên tục không dứt. Ầm ầm ầm! Giống như tiếng của trống da trâu, vừa giống như tiếng sấm gật chớp rền. Mùa đông khắc nghiệt, trên người Chu Dịch chỉ ăn mặc rất đơn sơ, Sau khi đánh ra mấy quyền, khí huyết sục sôi tràn ra bên ngoài cơ thể, hóa thành nhiệt khí bốc hơi. "Phù!" Chu Dịch luyện đến cuối cùng, phun ra một ngụm khí, hóa thành sương trắng dài ba thước, ngưng tụ không tan trên không trung. "Ngũ Hổ Đại Lực quyền tu luyện đến cảnh giới Gân Cốt, đã coi như là cao thủ nhị lưu rồi. Chỉ là chưa bao giờ đánh nhau với người khác, lại không tinh thông binh khí, chỉ có thực lực bên ngoài mà thôi!" Chu Dịch đã trưởng thành, từ năm năm trước, thân hình, dung mạo đã bắt đầu không còn thay đổi chút nào nữa. Chân chính trải nghiệm sự huyền diệu của Trường Sinh Đạo Qủa, Chu Dịch vứt bỏ tia lo lắng cuối cùng, hoàn toàn trở thành một ngục tốt thiên lao bình thường, lười quan tâm đến triều đình giang hồ gì đó nữa. Mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm trôi qua, Chu Dịch vẫn bất biến, Phượng Dương quốc đã chẳng còn tồn tại nữa! Trở lại phòng. Chu Dịch hóa trang sơ một chút, khiến cho da dẻ trở nên xỉn màu, khuôn mặt có vẻ có chút tái nhợt bệnh tật. Hiện giờ tuổi tác đã gần hai mươi chín, ở bên trong thiên lao tối tăm ẩm ướt đã lâu, rất dễ bị lão hóa trước tuổi, dáng vẻ như vậy mới là bình thường. Ra cửa đi thẳng đến chợ sáng. Chu Dịch tìm một quầy hàng ngồi xuống, kêu bà chủ bưng đến một bát tào phớ bánh quẩy, bỗng nhiên nghe được một tiếng chuông. Tiếng chuông du dương, hồn hậu, dư âm lượn lờ không dứt! Keng keng keng... Liên tục chín tiếng, chợ sáng vốn đang náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả bá tánh đều ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, động tác liền mạch nhịp nhàng, dường như đã luyện tập rất nhiều lần, chờ đợi rất lâu rồi. Chu Dịch tiếp tục cúi đầu ăn đậu hủ, khóe miệng hơi hơi cong lên, chỉ cảm thấy đồ ăn ngon hơn gấp trăm lần so với bình thường. "Cẩu hoàng đế cuối cùng cũng chết rồi!" – (1)bột ba đậu: ba đậu là một vị thuốc đông y, khi dùng nhiều có thể gây tiêu chảy thậm chí tử vong.