Chương 17 - Hoàng đế già rồi

Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Mộc Công Mễ Thanh 25-04-2024 23:48:29

Từ chuyện Chu Dịch bỏ việc cho đến chuyện bị đồn là đã chết, rồi lại một lần nữa đi làm lại cũng chẳng ai làm khó dễ. Hơi hơi phô bày chiêu thức dùng hai ngón tay chặt dao, khiến cho ngục tốt sôi nổi trầm trồ khen ngợi. Lưu Ti Ngục khen nói: "Lão Chu là một người nhớ tình nghĩa cũ, Tiểu Dư cũng không cần đi áp giải nữa đâu, cùng đưa cơm với lão Chu là được rồi." Tiểu Dư tên là Dư Kiệt, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mới có mấy tháng nên còn chưa tiêm nhiễm khí tức âm u của Thiên lao. Giống như năm đó lần đầu khi Chu Dịch đến Thiên lao, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng chúng ngục tốt, ít nói. Chu Dịch cười cười: "Làm lâu ở Thiên lao này rồi, đã quen với không khí ở đây." "Buổi tối đến Xuân Phong lâu, đón gió tẩy trần cho lão Chu." Chu giáo úy ôm lấy bả vai Chu Dịch, thấp giọng nói: "Mấy ngày gần đây trong nhà lao không yên ổn, buổi tối luôn có người nhìn thấy bóng ma, lão Chu bây giờ ngươi đã là đại cao thủ, để ý chút coi!" "Ta biết rồi." Trước kia Chu Dịch cẩn thận dè chừng, bây giờ đã tấn thăng thành Tiên Thiên tông sư, có thể thoải mái hơn một chút. Một ngày làm việc vô sự. Màn đêm buông xuống. Ngục tốt Thiên lao thay đổi quần áo, hai người thẳng tiến đến Xuân Phong lâu. Chu Dịch hỏi: "Lão Phùng, trước đây nghe ngươi nói trong nhà có vợ dữ, bây giờ cũng đi buông xõa á?" "Lão Chu vẫn chưa biết sao?" Chu giáo úy làm mặt quỷ nói: "Thằng nhãi kia mua một cặp song sinh từ người môi giới, nuôi lén trong Thần kinh, không biết là ai đã đến mách, vợ hắn ở huyện thành tìm tới làm ầm ĩ một trận..." "Vốn dĩ nghĩ đến bà vợ kia, trong nhà có chút tiền bạc, thì nhẫn nhịn một chút." Phùng Kiều xấu hổ buồn bực nói: "Bây giờ số tiền kia là cái thá gì chứ, tìm cái cớ bỏ bà ta thôi!" Thiên lao kiếm chát được nhiều hơn gấp mười gấp trăm lần so với thiên lao ở huyện Vạn Niên, tìm cơ hội áp giải một chuyến quan lại lưu đày, kiếm chát được còn nhiều hơn mấy năm làm ở nhà lao huyện. Chu Dịch không khuyên người ta không nên bỏ người vợ từng chung qua cảnh nghèo, quen sơ mà quá thân thiết bằng với tự dưng chuốc lấy oán hận, nhìn những đồng liêu bên cạnh trên mặt thì mỉm cười, thật ra thì trong đôi mắt ấy là sự khinh thường, biết chắc sau này cuộc sống Phùng Kiều sẽ không dễ dàng gì. Phát tài thì bỏ vợ cả, ai dám làm việc chung với hắn chứ? "Cặp sinh đôi kia thế nào?" "Trẻ trung, mượt mà!" Phùng Kiều cũng không phải kẻ mù, tất nhiên là có thể nhận ra được đồng liêu khinh thường hắn, nhưng như vậy thì đã sao, chỉ cần không quan tâm đến thể diện và tiền đồ, thì thật sự cũng không ảnh hưởng được gì. Mới nửa năm không đến đây, Xuân Phong lâu lại đổi hoa khôi. Tú bà nhìn thấy Chu Dịch, tức khắc vui vẻ ra mặt: "Chu gia, cũng một thời gian rồi không thấy ngài đến đây." Khách hàng hai mươi mốt năm, tuy rằng Chu Dịch không tranh dành hoa khôi, không dễ phát thưởng, nhưng số bạc mà hắn đã bỏ ra ở Xuân Phong lâu bao nhiêu năm nay, cũng đủ cho người ta mua một tòa nhà trong kinh rồi. Những khách hàng trung thành mới là nguồn cội khiến cho Xuân Phong lâu tồn tại sừng sững bao nhiêu năm không ngã! Chu Dịch cười nói: "Hôm nay hát bài nào?" "Đương nhiên là bài mà Chu gia thích nghe nhất!" Tú bà gọi tiểu nhị đên phân phó vài câu, thay đổi xướng khúc đang hát một nửa trên sân khấu, đổi thành Túy Xuân Phong. Hoa khôi mới được bình chọn là một nữ tử phóng khoáng, môi đỏ khẽ nhếch, ngâm khẽ khúc hát Túy Xuân Phong: "... Đẩy nhẹ chàng, đau đau đau... Tay vòng lấy nhau, động động động..." Trên phòng khách ở lầu hai . Chu Dịch và Chu giáo úy ngồi ngay chính giữa, những đồng liêu khác thì chia nhau ngồi hai bên. Tiểu nhị không đợi phân phó mà đã bưng thức ăn lên, đều là những món mà Chu Dịch thường xuyên gọi, rượu là loại Lê Hoa Bạch năm mươi năm tuổi. "Chu gia, hôm nay cứ ăn uống thoải mái, không cần trả tiền" Tú bà nói thêm mấy câu dí dỏm, khiến cho chúng ngục tốt cười không ngừng, rồi mới thong thả ung dung rời đi. Chu giáo úy nói: "Đi Xuân Phong lâu phải gọi lão Chu đi cùng, nếu như chỉ có chúng ta đến đây thì lần nào cũng phải ngồi dưới sảnh, chưa từng được phục vụ cẩn thận chu đáo đến như vậy!" "Chu đại nhân cũng bỏ ra một vạn lượng bạc ở đây, cũng có thể hưởng thụ sự săn sóc này." Chu Dịch tính sơ sơ, mỗi năm ít nhất cũng phải tiêu hơn trăm lượng bạc, hai mươi năm đã sớm vượt qua con số vạn lượng bạc rồi. "..." Chu giáo úy lẩm bẩm nói: "Lão Chu, hay là ngươi cũng học theo lão Phùng, mua mấy người về nhà nuôi, cả đời cũng không phải tiêu nhiều bạc như vậy đâu!" Đồng liêu cũng đưa mắt nhìn nhau, cho dù trong Thiên lao có kiếm chát được nhiều hơn nữa, cũng không thể kiếm được nhiều như vậy. Một vạn lượng bỏ ra ở Xuân Phong lâu, võ đạo rèn thể chỉ chi ra nhiều bạc hơn chứ không ít, thuốc uống để rèn thể đều là dược liệu cả trăm năm tuổi, là báu vật vô giá trên thị trường, lại cộng thêm những khoảng tiêu dùng khác, quả thực khó mà tính toán được. Huống chi Chu Dịch chỉ là một người đưa cơm, món béo bở lớn như việc áp giải phạm nhân thì chưa từng làm, lấy đâu ra nhiều bạc vậy? "Trên giang hồ có nhiều bằng hữu, luôn có người tới nhà tặng tiền, là những kiểu người mà không nhận tiền thì không được." Chu Dịch cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu ở Thiên lao, mấy năm này thật ra có không ít phạm nhân, nhìn thấy hắn xách theo rượu thịt đi vào, sợ tới mức hứa hẹn dùng tiền tài vàng bạc để xin tha mạng, nhưng hắn chưa bao giờ đến lấy cả. Bạc chia chác trong nhà lao chỉ có bạc do người nhà của quan lại phạm tội nộp thêm tiền cơm, rồi lại phải chia cho đồng liêu, cấp trên một phần, chẳng đủ để tiêu xài ở Xuân Phong lâu. "Thì ra là thế!" Chúng ngục tốt bừng tỉnh nhớ tới, Chu Dịch già nua kia là cường giả võ đạo. Cao thủ nhất lưu Luyện Tạng cảnh, nếu như ở trong Cẩm Y Vệ thì có thể trực tiếp được thăng chức, nếu như trên giang hồ cũng có thể có tiếng tăm không hề nhỏ, ví dụ như Phi Hồng Kiếm khách tung hoành Dự Châu, Mạc Bắc song hùng uy chấn Tây Bắc. Chu giáo úy nói: "Về sau tiền cơm phạm nhân đưa thêm đều đưa cho lão Chu, chia cho Tiểu Dư bao nhiêu, các ngươi tự thương lượng với nhau." "Đa tạ Chu đại nhân." Chu Dịch không muốn giải thích, thật ra thì phần lớn thu nhập của hắn đến từ những tặc nhân xông vào nhà của hắn. Ban đầu chỉ là một số tên cướp vặt, sau này lại có thêm biệt hiệu là Huyết Ngục Lão Ma, có người muốn báo thù cho bạn bè thân thích, cũng có thiếu hiệp giang hồ muốn hàng phục ma đồ, trên người bọn họ có không ít nhẫn, ngọc bội, ngân phiếu. Chu Dịch lười phân biệt ai là người tốt kẻ xấu, đã gia nhập giang hồ, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Đất trong viện cũng đã cao ba thước, nếu như ngày nào đó có cương thi chui ra, Chu Dịch cũng sẽ chẳng có chút ngạc nhiên. "Trong nửa năm này, Thần kinh đã xảy ra chuyện lớn gì?" "Hắc hắc, lão Chu ngươi nhưng bỏ lỡ trò hay rồi!" Chu giáo úy cười nói: "Không lâu trước đây, đại tướng quân khải hoàn hồi triều, tất cả người của Thần kinh đều đổ xô ra đường vây xem. Bệ hạ ngay trước mặt sứ thần Đại Ung chém đầu hoàng tử của hắn, dâng cho Thái Miếu." "Tại sao lại nghị hòa?" Sau khi Chu Dịch xuất quan, cũng đã được nghe đôi câu vài lời, như là nghị hòa với Đại Ung, trả lại năm thành gì đó. "Chiến trận hung hiểm, chẳng ai có thể đảm bảo sẽ luôn giành được chiến thắng, chi bằng chuyển biến tốt thì thu tay." Chu giáo úy đổi giọng nói: "Dù sao trên triều đình, các vị quan lại dựa vào lý do này, Binh Bộ liên tục phát đi chín đạo quân lệnh, triệu hồi Lý tướng quân từ Bắc cương trở về!" Chu Dịch khẽ lắc đầu: "Chu đại nhân cho rằng, Lý tướng quân còn có thể tiếp tục thắng trận nữa không?" Chu giáo úy khẳng định nói: "Đương nhiên là có thể! Lý tướng quân là danh tướng ngàn năm có một, từ sau khi tiêu diệt Long tặc, chưa từng bại trận." Chu Dịch nhìn về phía đồng liêu, lại hỏi: "Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?" "Chẳng lẽ có gì không đúng sao?" "Lý tướng quân nhìn người chỉ việc, đề bạt mấy vị tướng lãnh không được coi trọng, hiện giờ đều trở thành đại tướng uy chấn một phương." "Lý tướng quân còn là một Tiên Thiên tông sư, chén đầu người trong vạn quân địch, cho dù là tiêu diệt Đại Ung cũng có thể được!" Đồng liêu sôi nổi hưởng ứng, đều cho rằng Chu giáo úy nói có lý. "Ta lại hỏi các ngươi..." Chu Dịch âm thầm nói: "Hiện giờ bệ hạ đã bao nhiêu tuổi?" Chu giáo úy yên lặng tính toán trong lòng, tiên hoàng đăng cơ thì bệ hạ mười hai tuổi, triều đại Sùng Minh bốn mươi sáu năm, rồi cũng đã đăng cơ mười hai năm rồi, năm nay đã bảy mươi hai tuổi. Tuy Hoàng đế hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng ngoại trừ kẻ thanh tâm quả dục không để ý tới chính vụ như Sùng Minh đế, có thể sống đến bảy mươi tuổi đã không dễ dàng gì. Hoằng Xương đế đã già rồi! Tuy rằng chúng ngục tốt đều là quan lại cấp thấp, còn chẳng được xét phẩm cấp nữa là, nhưng bình thường trông coi quan lại phạm tội, rất hay nghe về những tranh đấu trong triều đình, tất nhiên là hiểu được sự hung hiểm bên trong. Chu Dịch hỏi: "Lý tướng quân đã lấy lại được quốc thổ đã mất, đánh bại kẻ thù, mở mang bờ cõi, công lao đầy trời như vậy thì đã được ban thưởng những gì nào?" Lập tức có đồng liêu trả lời: "Ban chín loại sắc phong, như Rìu Vàng, vào triều không cần vội vàng, khen thưởng không gọi tên mà gọi chức, phong làm Trấn Quốc Công!" (Rìu vàng: biểu thị cho uy quyền của hoàng đế) "Khụ khụ khụ!" Chu giáo úy ho khan hai tiếng, cứng nhắc cắt ngang đề tài, gọi tiểu nhị đứng bên cạnh. "Kêu các cô nương lại đây, đã đến Xuân Phong lâu, sao chỉ uống rượu suông được chứ?" Câu chuyện ngừng ngang, Xuân Phong lâu vốn dĩ náo nhiệt lôi cuốn, bỗng nhiên chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Uống thêm mấy vòng rượu, thì giải tán ai về nhà nấy. ... Nhà ngục chữ Bính cửu. Chu Dịch ngồi khoanh chân bên trong, trong cơ thể đang vận chuyển Thôn Thiên Ma công, bên ngoài thì luyện vô danh khẩu quyết. Linh khí trong thiên lao âm trầm rét lạnh, tập trung vào trong kinh mạch rồi luyện hóa, càng cảm thấy lạnh thấu xương, không hề hòa hợp với chân nguyên ôn nhuận trong đan điền. "Tu hành cũng cần vừa nhu vừa cương, mấy ngày này tạm thời nghỉ ngơi, phải tóm được tên trộm trong thiên lao trước đã." Chu Dịch nằm trên giường, lỗ tai áp lên gường đá, Tiên Thiên chân nguyên vận chuyển dọc theo kinh mạch. Chỉ một thoáng. Tiếng ngáy khò khò, tiếng rên, tiếng quát, tiếng bước chân, tiếng uống rượu, ngục tốt uống rượu chơi đoán số, rắn chuột chui tới chui lui, ríu rít sàn sạt, các loại thanh âm kết hợp lại với nhau, như có vô số con kiến đang bò trong tai. Địa Thính chi thuật! Một tên trộm mộ không biết tên, trước khi chết đã dùng nó để đổi lấy một con gà quay. Kẻ trộm mộ gõ xuống mặt đất, rồi mới thi triển Địa Thính chi thuật, có thể phán đoán được không gian phía dưới cách mặt đất vô số trượng, rồi thông qua những phương pháp khác phỏng đoán ra đó là huyệt mộ hay là là hầm ngầm. Chu Dịch thi triển cảnh giới Tiên Thiên, toàn bộ Thiên lao đều nằm trong phạm vi nghe lén. Sau khi phân biệt rõ ràng, loại bỏ những thanh âm không cần thiết. Cho dù khinh công trên đời có xuất sắc đến mức nào, trong khi dịch chuyển chớp nháy cũng sẽ có tiếng gió, chấn động, nếu là người không tinh thông khinh công, rất khó để phát hiện ra sự khác biệt trong vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn. Chu Dịch cũng học được rất nhiều trường phái khinh công từ chỗ phạm nhân. Từ thánh trộm nổi danh khắp giang hồ đến những trên trộm vặt bò mái nhà trèo vách tường, có thể nói là sưu tầm các loại. Chỉ cần có người thi triển khinh công trong nhà lao, thì sẽ không thể nào thoát khỏi Địa Thính chi thuật. Trước nửa đêm thì bình yên vô sự. Sáng sớm. Ngục tốt canh gác mệt mỏi vô chừng, hoặc ghé vào trên bàn ngủ vùi, hoặc tìm một góc nghỉ tạm. Trong tiếng gió đêm thổi, một bóng ma tiến vào Thiên lao. Ngục tốt canh cửa mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, không nhìn thấy bất kỳ ai, tiếp tục dựa vào vách tường ngủ vùi. Đèn dầu chung quanh hành lang nhà lao lúc sáng lúc tối, bóng người chiếu lên trên tường, đong đưa theo ngọn đèn dầu, nhìn thoáng qua như ma quỷ đang giãy giụa. Bóng ma như vào chỗ không người, đi vào chỗ sâu trong Thiên lao. Nhà ngục chữ Giáp nhị. Trống không tạm thời không có phạm nhân, khi bóng ma dùng chìa khóa mở khóa sắt, quen cửa quen nẻo đi vào. Bóng ma lục tìm mọi nơi, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào cả. Răng rắc! Cửa sắt không gió tự động đóng lại, nhốt bóng ma kia vào trong nhà tù. "Ai?" Bóng ma kia phát ra tiếng kinh hô vang dội, theo bản năng muốn kéo cửa lao ra, chỉ thấy một đạo kiếm khí như thực thể đâm tới. Xoát! Kiếm khí chém lên cửa lao, song sắt được đúc bằng sắt thép, phát ra tiếng rồi gãy lìa. "Tiền bối tha mạng!" Bóng ma sợ tới mức liên tục lùi lại, sương mù bao phủ quanh thân nhanh chóng tan biến, lộ ra bóng dáng của người bên trong. "Khặc khặc khặc khặc..." Những tiếng cười quái dị đặc biệt của ma đầu liên tiếp vang lên, một giọng nói già nua, mạnh mẽ, trực tiếp vang lên bên tai Dư Kiệt. "Tiểu tử, đến thiên lao làm gì?" Giọng nói mờ mịt vô tung, không thể nhận biết được phương hướng của nó. Trán của Dư Kiệt đầy mồ hôi, không ngừng khom người thi lễ khắp bốn phương, nghĩ rằng bản thân đã gặp phải lão yêu quái không xuất thế. "Vãn bối là cháu của Dư Thạch Đầu, đến thiên lao để lấy truyền thừa của tổ tiên, tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ mạo phạm nào!"