Chương 8: Gặp Cướp

Ta Là Võ Học Gia

Thiết Ngưu Tiên 21-02-2023 11:17:15

Tỷ lệ rơi của quái vật được quyết định dựa trên số lượng người chơi, tám trang bị, nếu là tiểu đội ba người đánh Sói Hoang thì ít nhất cũng phải đánh hàng nghìn con mới được. Vương Vũ hẳn là đánh một mình, còn đánh quái vượt cấp, nên mới có thể rơi ra nhiều trang bị như vậy, cũng hợp tình hợp lý. Mục Tử Tiên phân tích nói: "Tuy việc thăng cấp trong game "Trọng Sinh" này cũng không tính là quá nhanh, nhưng mà dù sao cũng là trang bị của thời kỳ quá độ, loại trang bị trắng Thương Lang dưới cấp 5 thế này, ở thời kỳ đầu game có thể bán được 50 bạc, cũng rất tốt rồi!" "Thật sao? Được, anh hiểu rồi!" Vương Vũ gật đầu lại hỏi: "Đúng rồi, Ngân Lang Vương ở đâu? Tại sao anh tìm cả nửa ngày cũng không thấy?" Mục Tử Tiên sững sờ: "Ngân Lang Vương? Anh tìm nó làm gì?" Vương Vũ nói: "Nhiệm vụ! Súc sinh này ăn con trai của thợ rèn Lý, anh phải làm thịt nó, báo thù cho thợ rèn Lý!" "Chẳng lẽ là "Trái Tim Dũng Sĩ"?" "Em có biết không? Chị hai GM, tiết lộ chút manh mối đi... Anh sẽ lấy thân đền bù!" Vương Vũ cười híp mắt nói đùa. "Không biết xấu hổ!" Mục Tử Tiên cười mắng một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Trái Tim Dũng Sĩ" là một chuỗi nhiệm vụ ẩn cấp cao nhất trong game "Trọng Sinh", chỉ có duy nhất một cái, đừng nói là em, cho dù là nhân viên thiết kế cũng không biết được trình tự cụ thể!" "Ặc, cho nên em cũng không biết Ngân Lang Vương ở đâu à?" Vương Vũ hơi thất vọng hỏi. Mục Tử Tiên nói: "Nơi BOSS xuất hiện cũng không nằm trong trình tự chuỗi nhiệm vụ, vị trí 475 - 635 bình nguyên Thự Quang có một cây đại thụ, quét sạch Sói Hoang trong phạm vi cây đại thụ, Ngân Lang Vương sẽ xuất hiện báo thù cho con cháu!" "Hóa ra là vậy!" Vương Vũ giật mình: "Chẳng trách anh tìm cả nửa ngày cũng không thấy, hóa ra có điều kiện xúc tác!" Mục Tử Tiên gật đầu nói: "Đúng vậy, nghe nói sở dĩ có điều kiện xúc tác là vì BOSS rất đặc biệt, còn khó đối phó hơn BOSS Hoàng Kim nhiều, nhân viên thiết kế còn sợ nó sẽ tàn sát thôn làng, cho nên anh phải cẩn thận!" Vương Vũ cười cười nói: "Yên tâm đi, anh là người tập võ mà!" Khi nói đến người tập võ, trên người Vương Vũ lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, sự suy sụp tinh thần vì áp lực cuộc sống mấy ngày nay, giờ đây đều biến mất sạch sẽ. Vương Vũ đột nhiên thay đổi khiến Mục Tử Tiên không nhịn được sững sờ, trong lòng thầm nói: "Đây mới là ông xã trong ấn tượng của mình!" Ăn cơm xong, Vương Vũ vội vàng đăng nhập vào game. Sau khi vào game, ô thông báo của Vương Vũ không ngừng nhấp nháy. Vương Vũ không có bạn bè gì, tưởng là tin tức của hệ thống, dứt khoát không để ý đến, mà chỉ mở quầy hàng, tháo trang bị xuống. Mục Tử Tiên đã nói rồi, bây giờ là giai đoạn đầu game, tốc độ lên cấp vẫn còn tính là nhanh, thời gian càng trôi qua càng lâu, trang bị càng không đáng giá. Vương Vũ mở quầy hàng, ngạc nhiên phát hiện, tất cả trang bị trên quầy đều đã được bán hết sạch. "Một vàng một món mà cũng có người mua?" Vương Vũ nhìn bảy vàng trong túi, lắc đầu cảm thán, có quá nhiều người có tiền mà không có chỗ tiêu rồi. Bảy nghìn tệ mua mấy thứ trang bị sắp hết hạn, phải giàu có đến mức độ nào chứ. Thu dọn quầy hàng xong, Vương Vũ mở thanh chat nhấp nháy, mấy tin nhắn hiện lên. Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Người anh em, có thể bán trang bị rẻ hơn một chút không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Không online?" Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Được rồi, một vàng một món thì một vàng một món, sau này có thứ tốt nhớ báo cho ta biết trước đó..." [Hệ thống nhắc nhở: Danh Kiếm Đường Tuyết gửi yêu cầu kết bạn với bạn.] "..." Vương Vũ chấp nhận, sau đó đóng khung chat lại, lòng thầm nghĩ, may là anh đây không online, bằng không với sự dễ tính của mình, người ta trả giá, chắc chắn hắn sẽ ngại ngùng không tiện kỳ kèo. Trong túi có 7 vàng, áp lực trong lòng Vương Vũ giảm đi rất nhiều. Vốn Vương Vũ còn đang lo lắng với tốc độ cày tiền trong game này, trước cuối tháng có thể gom đủ 5 vàng hay không, lần này hay rồi, mới được một ngày mà hắn đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Việc cần làm tiếp theo đó là hoàn thành nhiệm vụ trong game. Ra khỏi thôn tân thủ, người chơingười chơi vẫn rất đông, khu quái vật cao cấp cũng dần dần đông người lên. Bình nguyên Thự Quang này tuy vẫn chưa không có nhiều người tới như các nơi khác, nhưng cũng có không ít người chơi, đội ngũ tốp ba tốp năm đứng cạnh nhau, nhìn lướt qua là thấy. Dọc trên đường đi, Vương Vũ không hề lưu luyến điểm kinh nghiệm của Sói Hoang, chạy thẳng đến mảnh đất giữa bình nguyên Thự Quang. Vương Vũ đang đi, đột nhiên nghe thấy từ đằng sau có tiếng gió, một mũi tên gỗ phóng thẳng tới gáy Vương Vũ. Vương Vũ hơi nhíu mày, tay phải vươn ra sau lưng, bắt được mũi tên. [Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị đội ngũ của Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn tấn công ác ý, bạn có 90 giây phòng vệ chính đáng!] Vương Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn người chơi đang trợn mắt há mồm nhìn mình. Bốn người chơi này là đội ngũ vô cùng hay gặp ở bình nguyên Thự Quang này: Chiến sĩ, Pháp sư, Cung thủ và Mục sư, bốn nghề nghiệp này cũng là nghề nghiệp chủ yếu thường gặp nhất trong "Trọng Sinh". Sau khi bốn người chơi này tấn công Vương Vũ xong, ID lập tức hiện ra trên đầu bọn họ. Chiến sĩ trước mặt tên là Nghề Chắn Súng, Cung thủ tên là Giơ Tay Chết Một Tên, Pháp sư tên là Vung Tay Diệt Một Đống. Tên của Mục sư là rõ ràng nhất, màu xám, tên là Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn, nhìn cậu ta cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, chính là đội trưởng của tiểu đội này. Có điều tuổi những người khác hình như cũng không lớn lắm. "Ta không nhìn nhầm chứ, không phải vừa nãy hắn bắt được mũi tên mà ta bắn ra đó chứ?" Giơ Tay Chết Một Tên nghẹn họng nhìn trân trối nói. Nghề Chắn Súng cũng há hốc miệng, không hiểu ra sao: "Hình như là thế thật..." Vung Tay Diệt Một Đống thản nhiên nói: "Quả nhiên là một cao thủ, hèn gì có thể đánh được nhiều trang bị như vậy, không biết chúng ta có đánh thắng được hắn hay không!" Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn ở đằng sau hung dữ nói: "Sợ cái gì? Có ta ở đây, cao thủ giỏi đến mấy đi nữa, hôm nay cũng phải chết người để lại trang bị!" Một nghề nghiệp Mục sư không có mấy sức sát thương lại nói năng kiêu ngạo hơn cả mấy nghề nghiệp chiến đấu. Trong "Trọng Sinh", bất kỳ người chơi ở cấp độ nào cũng đều có thể PK, chẳng qua dưới cấp 10 sẽ được hệ thống bảo vệ, sau khi chết sẽ không mất kinh nghiệm thôi, còn trang bị trong túi sẽ mất hết. "Các ngươi muốn gì?" Vương Vũ đi tới, giận dữ nói. Tuy Vương Vũ là người tập võ, nhưng mà tính cách của hắn bình thường vô cùng ôn hòa, rất ít khi chủ động ra tay đánh người khác, hắn tự nhận là không có kẻ địch nào, thật sự không nghĩ ra mấy người này có lý do gì để tấn công mình. "Tên này bị ngốc sao?" Mục sư kia nhìn bạn bè bên cạnh, cười lớn một tiếng rồi nói với Vương Vũ: "Nghe nói trên tay ngươi có rất nhiều trang bị?" Vương Vũ tỏ ra không vui nói: "Đã bán hết trang bị từ lâu rồi, muốn mua thì lần sau nhanh tay lên!" "Không sao, không có trang bị, có chút tài sản cũng được!" Mục sư cười hì hì nói. "Các ngươi định ăn cướp?" Vương Vũ nghe vậy, nhìn Mục sư lạnh lùng nói. Vương Vũ chỉ là lòng dạ thẳng thắn, cũng không phải người ngu, hành vi vơ vét tài sản rõ ràng như vậy, hắn phản ứng lại rất nhanh, đồng thời, Vương Vũ rất buồn bực, không ngờ lần đầu tiên mình bị cướp lại ở trong game, còn bị một đám trẻ ranh đánh cướp. Mục sư cười nói: "Không sai! Ngươi rất thông minh! Ta thấy ngươi vẫn nên chủ động giao tài sản ra đi, đừng để bọn ta ra tay, mặc dù chết cũng không mất kinh nghiệm, nhưng mà mùi vị kia cũng không dễ chịu gì đâu!" "Chỉ bằng năm người các ngươi?" Vương Vũ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn bước nhanh sang trái hai bước, sau đó vươn tay chụp một nhát trong không trung, bắt được một Đạo tặc núp mình trong không khí, rồi nắm đầu Đạo tặc ném mạnh xuống đất. Hóa ra đội người chơi này có tất cả năm người, Đạo tặc vẫn luôn lén lút đi sau lưng Vương Vũ, đợi mệnh lệnh ra tay bất cứ lúc nào.