Chương 41: Đóng Cửa! Thả Thiết Ngưu! (2)

Ta Là Võ Học Gia

Thiết Ngưu Tiên 21-02-2023 11:17:14

Chỉ một mình Xuân Tường quả thực có thể chặn đám người Liên Minh Huyết Sắc lại ở cửa. Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy cảnh đó, làm sao có thể ngồi yên chờ chết, lập tức lấy vũ khí ra, vung lên đâm tới Vương Vũ. Huyết Sắc Chiến Kỳ chơi Kỵ sĩ trừng phạt, vũ khí là một cây trường thương. Có câu nói là: dài một tấc mạnh thêm một tấc, Huyết Sắc Chiến Kỳ vốn định bắt nạt Vương Vũ vì hắn tay không. Nhưng Vương Vũ giơ tay bắt lấy trường thương trong tay hắn ta... Nhớ tới vết xe đổ của Huyết Sắc Tu La, Huyết Sắc Chiến Kỳ sợ quá, vội vã nắm chặt lấy trường thương, lập tức rút ra sau... Võ sư không sức lực mạnh bằng Kỵ sĩ, nên Vương Vũ tất nhiên không chơi trò kéo co với Huyết Sắc Chiến Kỳ. Hắn khẽ buông tay, Huyết Sắc Chiến Kỳ lại lùi ra sau, đập vỡ một cái bàn... Vốn định làm màu, lại mất mặt, trong lòng Huyết Sắc Chiến Kỳ rất khó chịu. Hắn ta đang định đứng dậy xông lên lần nữa, lại bị ông chủ quán rượu bắt lấy: "Đền tiền đi..." "Mẹ nó!" Huyết Sắc Chiến Kỳ đã hoàn toàn suy sụp! Đám người Chim Thiên Đường thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ bị đánh, đương nhiên không đứng đó nhìn, cả lũ ào ào chạy tới như ong vỡ tổ. Một tên Đạo tặc trong số đó, không biết là do nhiều người nên không coi Vương Vũ ra gì, hay là đầu óc bị chập mạch, thậm chí còn chẳng thèm Tiềm Hành, lao tới liền đâm Vương Vũ. Kết quả hắn ta bị một đòn Đá Tống Ngang của Vương Vũ làm cho biến thành ánh sáng trắng ngay tức thì. Chim Thiên Đường còn đáng thương hơn, giơ khiên lên định nện lên đầu Vương Vũ. Gã ta là thành viên cao cấp của công hội, có vũ khí dự phòng hẳn không phải là BUG. Vương Vũ không thèm quay đầu lại, chỉ ngược tay nắm lấy cổ họng gã ta, cứ thế bóp chết gã. Chỉ mới một hiệp, người bên Liên Minh Huyết Sắc đã chỉ còn lại bốn mống, ngoài Huyết Sắc Tường Vi và Huyết Sắc Chiến Kỳ ra thì còn một Cung thủ và một Pháp sư nữa. Hai nghề nghiệp đánh tầm xa đã ra xa khỏi chiến trường khi trận chiến vừa bắt đầu, chia nhau chọn sẵn góc, một người nhắm bắn, một kẻ niệm chú. "A!" "A!" Hai tiếng kêu thảm thiết chợt vang, hai vệt sáng trắng bay lên. Danh Kiếm Đạo Tuyết xuất hiện ở vị trí của tên Cung thủ kia. Ký Ngạo thì xuất hiện ở chỗ tên Pháp sư biến mất, giơ nắm đấm và nói: "Đang quần chiến với nhau mà, các ngươi lại coi là đơn chiến à?!" Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy người bên phe mình bị giết hết, chỉ còn lại hai người, giận dữ la hét trong kênh Công hội: "Đều ra chặn hết lại cho ta, không bỏ qua cho một tên Toàn Chân Giáo nào!" Cùng lúc đó, Huyết Sắc Chiến Kỳ còn phẫn nộ chỉ thẳng vào Vô Kỵ: "Mẹ nó! Toàn Chân Giáo các người đang lao đầu vào chỗ chết đây mà!" Người bên Toàn Chân Giáo nghe vậy thì cười nói: "Việc Toàn Chân Giáo này thích lao đầu vào chỗ chết có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, hôm nay Huyết hội trưởng mới biết à?" Vương Vũ thì càng trực tiếp hơn, hắn tung một đòn đạp bay Huyết Sắc Chiến Kỳ lên quầy của tửu quán. Loang choang, toàn bộ tủ quầy hình chữ L bị đập cho vỡ tan tành. Huyết Sắc Chiến Kỳ không hổ là đại ca của một phe phái lớn, là một Kỵ sĩ trừng phạt, còn rất kháng đòn, hắn ta bị Vương Vũ đá một cú rất mạnh mà lại không chết. Danh Kiếm Đạo Tuyết, vốn hay thấy Vương Vũ đã ra tay là thường giết người ta ngay tức thì, thầm tỏ ra may mắn rằng ban nãy hắn ta chọn mấy kẻ yếu yếu, chứ không đi chọc tên Huyết Sắc Chiến Kỳ này. Sau khi đá bay Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vương Vũ thản nhiên khinh bỉ: "Đàn ông con trai lảm nhảm hoài, lắm mồm thật đó." Nhìn quầy bị mình nện cho vỡ nát, Huyết Sắc Chiến Kỳ muốn khóc tới nơi. Ban nãy hắn ta đập vỡ một cái bàn, đã bị hệ thống cưỡng chế trừ đi hai vàng, lần này lại đập vỡ hẳn một tủ quầy, thể nào hệ thống chả nã tiền hắn tiếp. Quầy này trông có vẻ rất chắc chắn, nhưng không ngờ đụng cái đã vỡ như vậy. Những công trình đậu phụ chạm cái là vỡ này của hệ thống này đúng là khiến người ta khóc không ra nước mắt. "Đại thần Thiết Ngưu, chuyện này..." Từ lúc bắt đầu đến giờ Huyết Sắc Tường Vi vẫn không hề ra tay, đang định nói gì đó, đột nhiên thấy cần cổ lạnh toát. Một thanh kiếm chặt ngang cổ cô ta từ trái qua phải. Lại chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt Huyết Sắc Tường Vi chuyển thành doanh địa của Thuật sĩ. Trong quán rượu, Vô Kỵ chỉ vào Bao Tam, chửi ầm lên: "Mẹ nó, con gái mà ngươi cũng giết!" Ký Ngạo giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bao Tam, thán phục hành vi vùi hoa dập liễu của Bao Tam từ tận đáy lòng: "Tam huynh ác thật." "Đúng đó, đúng đó." Mọi người hùa theo. Về lý mà nói, trong game online, một khi là phe đối địch thì bất kể giới tính, nhưng con gái thì luôn được ưu ái đặc biệt, chí ít không nên khiến người ta chết thảm như vậy chứ. Có rất nhiều cách giết người, đối phó với một mỹ nữ Thuật sĩ có sức chiến đấu thấp thế kia, cứ đâm hai đao bừa đi là được, thế mà Bao Tam lại chặt cổ người ta... Cảnh tượng hung ác đó khiến người ta không khỏi cảm thấy có phải hai người này có mối thù hận sâu nặng gì không. Bao Tam thu thanh kiếm trong tay lại, hung tợn trừng Vô Kỵ một cái: "Gặp kẻ địch là phải đuổi tận giết tuyệt. Ta cứ phải ra tay trước, tránh cho kẻ nào đó thấy gái lại động dục!" "À há..." Mọi người à một tiếng thật dài, tỏ vẻ đã hiểu rõ. "Đây rõ ràng là giết người vì yêu, chắc chắn là thế luôn!" "Bao Tam đúng là yêu quá sâu nặng rồi..." Thấy mọi người lại bắt đầu lảm nhảm lung tung, Vô Kỵ vội nói: "Xuân huynh, còn có thể kéo dài được bao lâu?" Xuân Tường cả giận: "Kéo cái đầu ngươi, mana của bần đạo sắp cạn cả rồi, các người còn đùa giỡn với nhau!" Nghe vậy, Vô Kỵ trầm ngâm và nói: "Bên Huyết Sắc Chiến Kỳ nhiều người quá, cứ liều mạng thế này chúng ta sẽ tiêu hao tới khi nào xong mới thôi, không thì hiện giờ ta đăng xuất luôn nhỉ!" Mọi người đều gật đầu nói: "Ừ, ok!" "Ok cái đầu ngươi, bần đạo thì phải làm sao?" Xuân Tường sốt ruột quát to. Hiện giờ hắn ta vẫn đang ở trong trạng thái chiến đấu, nếu không thoát khỏi trạng thái đó thì không thể nào đăng xuất game được. Ký Ngạo cười xấu xa: "Xuân huynh thật đại nghĩa, đăng nhập rồi bọn ta sẽ hóa vàng mã cho ngươi!" Xuân Tường giơ một ngón tay thối thật to trong kênh chat, mắng: "Cái lũ cặn bã không có tình nghĩa này, mau cút đi! Ta sắp không nhịn nổi rồi!" "Ừ!" Đám người kia không còn do dự nữa, tất cả đều đăng xuất. Thấy tất cả đều thoát game rồi, Xuân Tường cười khà khà, tiêu hao hết chỗ mana cuối cùng, hắn ném một chiêu "Bẻ Cong" ra, sau đó chạy tới góc tận cùng trong quán rượu. Xuân Tường không phải kẻ cứ thế ngồi chờ chết như vậy. Bẻ Cong có thể khống chế ba giây, tiểu quỷ có thể chống đỡ được hai hiệp, tính ra là khoảng năm giây. Muốn thoát khỏi trạng thái chiến đấu cần hai mươi giây, chỉ cần quăng được đám người Liên Minh Huyết Sắc, không bị tấn công, hẳn là có thể kéo dài tới hai mươi giây. Nhưng Xuân Tường đã quá lạc quan rồi, người của Liên Minh Huyết Sắc đâu phải là ngu, sao không biết ý định của hắn ta. Người ta hoàn toàn không có ý định để những hệ phái cận chiến đuổi theo hắn, mà làm cho Cung thủ thay phiên bắn hắn. Đám Cung thủ sợ bắn một lượt lại không thịt được tên Thuật sĩ vô lại này, nên ai nấy đều sử dụng kỹ năng, Chuyên Chú Nhất Kích, Truy Tung Tiễn rồi Liên Hoàn Tiễn, những ánh sáng lấp lóe mang theo ma pháp phóng rào rào tới Xuân Tường. "Vẫn là hơi quá mà..." Xuân Tường thở dài một tiếng, thấy mình sắp bị bắn thành con nhím tới nơi, chợt tầm mắt hắn tối sầm lại, một người nhảy tới trước người Xuân Tường, thò tay vào trong đám mũi tên, bắt hết cả hơn mười mũi tên kia, hơn nữa lại còn tiện tay quăng chúng nó lại. Mũi tên là đạo cụ phải dùng cung nỏ để bắn, dùng tay ném đi hoàn toàn không tạo ra uy lực gì, chỉ cắt ngang đợt bắn thứ hai của đám Cung thủ. Xuân Tường nhìn người che trước mặt mình, kinh ngạc hỏi: "Ồ, Thiết Ngưu, ngươi không đăng xuất à?" Lúc này Xuân Tường cũng chẳng còn nghĩ tới việc sử dụng từ ngữ kiếm hiệp nữa. Vương Vũ cười nhạt, nói: "Xuân huynh đi trước đi, cứ giao chỗ này lại cho ta là được!" Xuân Tường cũng không lải nhải, lăn đi như một con lừa tới góc chết nơi Cung thủ không bắn tới, rồi nói với Vương Vũ: "Vậy chính ngươi phải cẩn thận chút nha!" Vương Vũ gật đầu: "Ừ, ta biết rồi!" Lúc này, Huyết Sắc Chiến Kỳ lại đứng lên, lạnh lùng nói: "Muốn chạy à? Không dễ thế đâu!"