Chương 6: Kịch bản này không khớp à

Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử - Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Cao Điểm Trầm Mặc 10-12-2024 08:32:52

Thế nhưng bởi vì Thẩm Lãng bị bịt mồm, cho nên kêu không ra tiếng, chỉ có tiếng ư ư mà thôi. Đối phương căn bản nghe không rõ hắn đang kêu gì, hoàn toàn không thèm để ý. Vì thế, Thẩm Lãng lại nhìn thẳng đăm đăm vào tên thủ lĩnh. Gã đàn ông này khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, trên mặt có hai vết sẹo, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt tàn nhẫn, trên người mặc giáp nhẹ. Thẩm Lãng có ấn tượng đối với gã đàn ông hung ác này, bởi vì hắn gặp qua nhiều lần. Người này tên gọi Điền Hoành, là bang chủ hắc đạo nổi danh trong phạm vi trăm dặm, thủ hạ có mấy trăm tên đồ đệ bán mạng, làm nghề cá cược, kinh doanh gái điếm, cò mồi, tàn nhẫn độc ác, không biết giết bao nhiêu người. Ông ta còn có một thân phận chính thức khác, thủ lĩnh dân quân thành Huyền Vũ. Những người đó đem Thẩm Lãng đẩy mạnh vào hố rồi lấp đất. Người bình thường chắc đã sớm khóc la ỏm tỏi, cứt đái đều xuất hiện, nhưng Thẩm Lãng trước sau hết sức yên tĩnh, lúc đầu nhìn chòng chọc gương mặt của Điền Hoành, sau lại ngó ông ta chăm chú từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng quái dị. Hắn đang dùng thị lực của máy chụp xquang rà xét, thứ ánh mắt này khiến người ta sợ run lên. Điền Hoành rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ, ông ta giơ tay lên. Tức khắc, bốn tên thuộc hạ ngừng lấp hố. Điền Hoành đi tới trước mặt Thẩm Lãng, xé rách miếng vải trong miệng hắn, bèn hỏi: - Ngươi đang nhìn cái gì? Thẩm Lãng nói: - Bên trong cơ thể ngươi có một cây kim, nếu như không lấy ra được, sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Hắn không có nói láo, trong cơ thể Điền Hoành quả thật có một cây kim, kim bạc hết sức nhỏ, lúc này đang nằm trong phổi. Nếu không phải ánh mắt hắn có tầm nhìn của máy xquang, căn bản không nhìn ra được. Vừa nghe lời của Thẩm Lãng, Điền Hoành hết sức ngạc nhiên. Thẩm Lãng nói tiếp: - Cây kim lúc này nằm ở động mạch phổi của ngươi, sẽ di chuyển theo mạch máu, nếu không lấy nó ra, một khi tiến vào đầu của ngươi, ngươi sẽ chết. Điền Hoành càng thêm kinh ngạc, không dám tin nói: - Làm sao ngươi biết? Đây là một bí mật, ngay cả vợ của Điền Hoành cũng không hay, thằng tiểu bạch kiểm đần độn trước mắt ông ta lại biết. Thật là quỷ quái mà! Thẩm Lãng bảo: - Ta có thể giúp ngươi lấy ra. Điền Hoành nhìn Thẩm Lãng thật lâu sau, nói: - Người người đều bảo ngươi là một thằng ngu, xem ra không giống thì phải. Thẩm Lãng nói: - Cây kim nhỏ này nhất quyết phải lấy ra, bằng không ngươi phải chết, chỉ có ta có thể giúp ngươi. - Nhưng điều kiện là ta bỏ qua mạng của ngươi, đúng không? - Điền Hoành nói: - Ngươi liền không muốn biết, là ai sai ta giết ngươi sao? Thẩm Lãng lắc đầu bảo: - Ta không hỏi cũng biết là ai. Điền Hoành nheo mắt lại nói: - Ngươi tuyệt đối không ngốc! Tiếp theo, hắn lắc đầu nói: - Nhưng rất tiếc, ta không đồng ý ngươi được. Thẩm Lãng nheo mắt lại, hắn vốn tưởng rằng giao dịch này siêu ổn thỏa, cho dù có người bỏ tiền sai Điền Hoành giết hắn, thế nhưng tiền nào quan trọng bằng mạng mình đây. Thẩm Lãng có thể cứu tính mạng Điền Hoành, ông ta không có lý do gì không đồng ý, không có lý do gì không tha Thẩm Lãng a. Như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân. Điền Hoành không thể lấy kim bạc trong cơ thể, chỉ vì có người đem kim bỏ vào trong cơ thể gã, khiến cho ông ta không cách nào chống đối lại. Khoản này liền có chuyện cũ gì đó khúc mắc rồi. Phiền toái rồi đây, đối phương không thể lấy cây kim ra, Thẩm Lãng cũng không dùng y thuật lợi hại của hắn được, khoản giao dịch này không thành. Điền Hoành nói: - Đệ đệ ngươi nợ bọn ta một khoản tiền. Thằng em của mình thiếu tiền sao?! - Ba tháng trước, phụ thân ngươi bị thương, vì lão, đệ đệ của ngươi đến cửa tiệm mượn mười lượng vàng để mời đại phu chữa trị, hiện tại lãi mẹ đẻ lãi con, đã là một trăm lượng vàng. Này so với vay nặng lãi còn ác hơn, chỉ ba tháng liền cả vốn lẫn lãi tăng thêm gấp mười lần. Nhưng Thẩm Lãng không quan tâm chuyện lợi tức, mà chuyện cha hắn bị thương! Ba tháng trước, cũng là lúc hắn ở rể nhà họ Từ. Cha đã từng đến nhà họ Từ huyên náo, muốn mang Thẩm Lãng về nhà. Kết quả bị gia đinh nhà họ Từ đuổi ra, khẳng định là ông bị đánh đến thương nặng. Khi đó Thẩm Lãng là thằng ngu dốt hồ đồ, đương nhiên không biết chuyện này. Vốn dĩ Thẩm Lãng rõ ràng vô phương cứu chữa, đâm đầu thích cái loại con gái như Từ Thiên Thiên này chẳng thèm đếm xỉa đến cha mẹ. Cái thứ rác rưởi ngu xuẩn đến cỡ này, căn bản không đáng cha mẹ nuông chiều hắn như thế. - Bởi vì nhà ngươi không đủ tiền trả, cho nên ta mới chôn sống ngươi, cùng người khác không liên quan, hiểu chưa? - Điền Hoành nói: - Đương nhiên vì ép đòi nợ, chúng ta sẽ đi phá nhà ngươi, hơn nữa sẽ xử lý đệ đệ, phụ mẫu của ngươi cùng nhau luôn một thể. Thẩm Lãng nghe thấy rõ từ rất sớm đã có người trả tiền sai Điền Hoành làm việc, nhưng vừa muốn tìm một lý do chính đáng, cho nên thiếu tiền đòi nợ, lấy cớ đó mà diệt nguyên nhà, kế không tồi. - Ngươi và ta không thù không oán, hơn nữa ngươi cũng không giống trong truyền thuyết ngu xuẩn như thế. - Điền Hoành bảo: - Nhưng ta vẫn phải giết, xin lỗi nhé. Sau đó, ông ta đứng lên ra lệnh: - Cho hắn một đao thật ngọt đi, giết trước hẵng chôn. - Vâng. Một tên võ sĩ tiến lên, rút đao ra hướng cổ Thẩm Lãng chém xuống, sẽ phải kết thúc tính mạng hắn. - Khoan đã! - Thẩm Lãng lớn tiếng nói: - Có người ra bao nhiêu tiền để ngươi giết ta? Ta cho ngươi gấp mười lần, ta trả ngươi một nghìn lượng vàng. Lời này vừa ra, đao của tên võ sĩ để ngang cổ Thẩm Lãng cách còn ba tấc. Điền Hoành sửng sốt, Thẩm Lãng này không phải hạng ngốc, quả thực còn cực kỳ thông minh đấy. Từ cuộc đối thoại đơn giản ban nãy, hắn lại nghe được người khác ra giá một trăm lượng vàng. - Chà, ta thực động lòng. Thế nhưng Điền Hoành nói tiếp: - Nghe có vẻ rất động lòng. Nhưng là... Nhà ngươi nghèo muốn chết, phụ thân của ngươi đến giờ vẫn nằm trên giường, đệ đệ của ngươi lại bị người đánh gãy đôi chân, ngươi ngay cả một lượng vàng cũng lấy không ra, càng đừng nói một nghìn lượng vàng. Tội lỗi này hết thảy đều tại trước Thẩm Lãng làm, bởi vì hắn ngu xuẩn cùng nhà họ Từ độc ác, khiến cho phụ thân và đệ đệ đều bị thương nặng, thậm chí nguy cơ đến tính mạng. Ở thế giới này, một nghìn lượng vàng tương đương bao nhiêu tiền? Gia đình bình thường làm lụng vất vả cả năm, đều tiết kiệm không đến hai lượng vàng. Dùng cách tính thô sơ nhất, một nghìn lượng vàng xấp xỉ với năm triệu nhân dân tệ ở trái đất hiện đại. - Đây là khoản tiền lớn, ngươi không có khả năng có được. - Điền Hoành nói tiếp. Thẩm Lãng nói: - Nhưng ngươi có thể cá một phen, nhỡ ra cá cược thắng, liền kiếm được khoản tiền kếch sù. Dù cho cược thất bại, cũng chẳng qua làm chậm mấy ngày ngươi giết ta mà thôi, điều này cũng chẳng trì hoãn ngươi tóm được một trăm lượng vàng kia ở nhà họ Từ đâu. Điền Hoành thoáng do dự, Thẩm Lãng muốn trong vòng mười ngày lấy ra một nghìn lượng vàng, thoạt nhìn hoàn toàn không thể nào. Thế nhưng vừa rồi đối phương lại có thể nhìn ra trong cơ thể hắn có ngân châm, lại nằm trong phổi, có vẻ kỳ quái. Thẩm Lãng nói: - Mười ngày, một nghìn lượng vàng. Điền Hoành nhìn chăm chú gương mặt khôi ngô của Thẩm Lãng, đắn đo hồi lâu, cuối cùng mở miệng đáp: - Ba ngày, ta chỉ cho ngươi ba ngày! Thẩm Lãng đã hiểu, Điền Hoành hứa với cùng nhà họ Từ cũng là ba ngày, trong vòng 3 ngày giết xong Thẩm Lãng là có ngay một trăm lượng vàng. - Tốt lắm, ta hứa. - Thẩm Lãng thề thốt. Điền Hoành sai: - Moi hắn lên. Bốn tên võ sĩ bắt tay vào đào, kéo Thẩm Lãng từ trong hố lên, tuy nhiên trên người mấy kẻ này cũng không có giấy bút. Thẩm Lãng trực tiếp xé xuống một cái màu trắng tơ lụa nội y, cắn đứt ngón tay của mình, dùng máu tươi viết giấy nợ, thiếu Điền Hoành một nghìn lượng vàng, sau đó ký tên hắn. Vừa viết vừa chửi thầm, bàn tay vàng chó má kiểu gì thế, căn bản không bằng tiền, cuối cùng vẫn là vàng bạc cứu mạng ông đây. Điền Hoành nhận phần giấy nợ viết bằng máu tươi này, lại quan sát Thẩm Lãng một hồi. Đây là Thẩm Lãng trí tuệ cực thấp trong truyền thuyết sao? Rõ thực hoang đường. - Trong vòng ba ngày giao ra một nghìn lượng vàng, bằng không giết cả nhà ngươi. - Điền Hoành hô lên: - Thập Tam, Thập Tứ, hai đứa bây hộ tống công tử Thẩm Lãng về nhà, đi theo hắn suốt ba ngày. - Dạ! - Hai tên võ sĩ đáp lới. Sau đó, Điền hoành mang theo ba tên võ sĩ khác liền ra đi. - Thẩm Lãng ngươi nhớ kỹ cho ta, nội trong 3 ngày, một nghìn lượng vàng, bằng không giết cả nhà ngươi. Thế rồi, không còn thấy bóng dáng ông ta nữa, nhưng chất giọng lạnh lẽo kia vẫn theo gió bay vào tai Thẩm Lãng. - Không thành vấn đề. – Não Thẩm Lãng hoạt động rất nhanh. Hắn nghĩ ra biện pháp thật nhanh, chẳng những có thể kiếm được một khoản tiền kếch sù, còn có thể bảo vệ người nhà, mấu chốt nhất là có thể trả thù nhà họ Từ! Nhất cử tam đắc! (*Làm một việc đạt được ba mục đích)...