Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử - Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Cao Điểm Trầm Mặc10-12-2024 08:32:51
Từ Thiên Thiên rõ ràng nằm mơ cũng không ngờ tới, chú rể tối nay là Thẩm Lãng.
Sao lại là hắn được? Dù cho mặt trời mọc hướng tây cũng không có khả năng.
Kim Mộc Lan là ai?! Nữ thần cao cao tại thượng.
Thẩm Lãng là ai? Một tên đần độn trí lực có vấn đề, phế đến nỗi ngay cả mặc quần áo cũng không xong.
Hơn nữa, hôm trước nàng vừa mới đuổi Thẩm Lãng ra khỏi nhà cơ đấy, còn đổ tội danh hắn ăn cắp cùng trêu ghẹo tỳ nữ.
Dòng dõi Huyền Vũ phủ Bá Tước cao sang đến nhường nào, làm sao lại chọn một thằng khố rách áo ôm như thế làm người ở rể kia chứ?
Không, nàng hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả như vậy được.
Thẩm Lãng nhà ngươi nếu bị nhà chúng ta đuổi ra khỏi cửa, vậy phải hèn mọn như là hạt bụi, tốt nhất biến thành một bãi cứt chó thúi hoắc nằm trên đất, mặc cho người giẫm đạp.
Hiện tại ngươi dám cưới một người xinh đẹp hơn ta sao, một cô gái càng cao quý hơn ư?
Sao có thể thế được?
Ông trời ông đang đùa giỡn à.
Bên cạnh gã Trương Tấn hoàn toàn ghen ghét muốn hộc máu.
Dựa vào cái gì hả?
Thiếu nữ Kim Mộc Lan tuyệt sắc này đẹp đến ngay cả gã cũng không dám hy vọng xa vời, lại gả cho tên phế vật Thẩm Lãng kia?
- Ha ha ha ha...
Bỗng nhiên Trương Tấn cất tiếng cười to, tất cả mọi người không khỏi quay lại nhìn gã.
Trương Tấn phán:
- Tiểu thư Kim Mộc Lan à, cuộc hôn lễ này của người là giả, căn bản là âm mưu đi.
Kim Mộc Lan lạnh nhạt vấn:
- Vì sao ngươi nói thế?
Trương Tấn chỉ vào Thẩm Lãng bảo:
- Các vị biết người này là ai không? Hắn gọi Thẩm Lãng, học mười năm biết không đến 1000 chữ nữa kìa, bị học đường trấn Thủy Hàn đuổi cổ. Sau lại đi ở rể nhà họ Từ, bời vì hắn ăn cắp tiền tài, đùa giỡn tỳ nữ mà bị đuổi thẳng cánh. Một tên phế vật đến thế, phủ Bá Tước sao mà coi trọng được? Tiểu thư Kim Mộc Lan làm sao sống chung được? Cho nên căn bản cuộc hôn lễ này là giả.
- Đúng, đúng thế! – Những thanh niên tài tuấn xung quanh không nhịn được cùng hô vang.
Bọn họ cũng hiểu được đây là giả, tiểu thư Kim Mộc Lan làm sao có thể gả cho cái thứ rác rưởi như vầy được?
Sau khi Trương Tấn mở đầu xong, gã hướng đám người kia dùng ánh mắt ra hiệu.
Dù sao Trương Tấn cũng là con của Thái Thú, để mỗi mình gã cố vạch mặt tên Thẩm Lãng sẽ hạ thấp phẩm giá của gã.
Trong đám người, một người tú tài bước ra.
Gã cất cao giọng lên tiếng:
- Chuyện này ta có thể làm chứng, bởi vì ta và hắn đều từng học chung ở học đường trấn Thủy Hàn, Thẩm Lãng thực tế là thằng ngu đần.
Thẩm Lãng biết người kia, gã gọi là Nhan Hùng, quả thực gã cùng học chung học đường trấn Thủy Hàn với hắn.
Ngay đúng dịp quan trọng nhất chạy đến đâm hắn, quả nhiên đều là người quen.
Vị Nhan Hùng này gia cảnh cũng nghèo túng, vốn dĩ gã cũng chẳng đủ tư cách tham dự hôn lễ tối nay. Nhưng mà sau khi gã thi đậu tú tài xong, gã lạy một người thầy giỏi, chính là cựu thành chủ Huyền Vũ đã về hưu ở nhà Trương Bá Ngôn, cho nên gã mới đi dự cùng được.
Đương nhiên, gã không những nịnh bợ Trương Bá Ngôn, mà còn cả Trương Tấn, vì lẽ đó coi như gã miễn cưỡng leo lên quan hệ với nhà họ Trương Thái Thú.
Lúc trước ở học đường trấn Thủy Hàn kia, Nhan Hùng là học sinh đứng đầu, Thẩm Lãng là siêu cấp học dốt, gã cũng chả thèm liếc mắt hắn một cái nữa cơ.
Nhưng nào ai ngờ đến, Thẩm Lãng lại ở rể Huyền Vũ phủ Bá Tước, lại thành công lấy công chúa thành Huyền Vũ tiểu thư Kim Mộc Lan làm vợ, chuyện này làm sao gã chịu nổi hả?
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn gã quên mất cái gì là lịch sự, cộng thêm ánh mắt ra lệnh của Trương Tấn kia, gã trực tiếp ra sân.
Thẩm Lãng đứng ra, thản nhiên nói:
- Nhan Hùng, ngươi nói ta thiểu năng, ngươi có bằng chứng gì?
- Hô hô hô. - Tú tài Nhan Hùng nói:
- Ngươi học 10 năm còn chả đọc hết 1000 chữ được, đây không phải là chứng cứ à? Nếu thế, ta viết mấy chữ nếu như ngươi nhận được, ta sẽ không nói ngươi ngu dốt nữa, nếu như ngươi nhận không ra, vậy ngươi đúng là thế, sao hả?
Từ Thiên Thiên liền muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Thẩm Lãng lại sớm đồng ý:
- Được thôi!
- Lấy giấy và bút mực tới. - Gã tú tài Nhan Hùng sai bảo.
Ngay từ đầu gã có hơi lo sợ bất an, dù sao nơi này cũng là phủ Bá Tước, không phải là loại tú tài như gã có thể càn rỡ, cho nên hai chân gã run như cầy sấy.
Nhưng lúc này thấy mọi người ủng hộ gã, như những vì sao vây quanh trăng sáng vậy, cái gọi là lo lắng với Nhan Hùng cũng biến mất, gã chỉ muốn khoe khoang chơi trội, tốt nhất trực tiếp chia rẽ luôn hôn nhân của Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Phủ Bá Tước đương nhiên không muốn cho giấy và bút mực, thế nhưng có mấy món lễ vật đăng ký là bút mực, ngay lập tức liền có người mang ra.
Nhan Hùng cầm lấy bút lông, trên tờ giấy đỏ thẫm viết xuống mấy chữ.
Mọi người tiến lại gần xem, kết quả sau lưng họ lạnh toát, trong lòng âm thầm thở ra khói lạnh.
Bởi vì những chữ này nhìn thì quen thật nhưng lại đọc không ra.
Thật sự là chữ quá hiếm thấy, đừng nói ở đây võ nhân không đọc được, thậm chí ngay cả người đọc sách có công danh cũng không biết luôn, không duyên không cớ người nào đi học những chữ này trời, lại hoàn toàn không dùng được.
Thậm chí có thể nói như vầy, trong mười tên tú tài, nhưng lại có tám người nhận không ra ba chữ Nhan Hùng viết này.
Thực sự quá khó khăn.
- Liền ba chữ đơn giản như vầy thôi, nếu như ngươi nhận ra, ngươi không phải tên dốt nát, ngươi nếu không nhận ra, vậy phải thừa nhận đi. - Nhan Hùng đắc ý nói.
Đôi mắt đẹp của Kim Mộc Lan liếc mắt một cái, nàng tức khắc nhíu mày.
Những chữ này dĩ nhiên nàng nhận ra, tuy rằng nàng tập võ, thế nhưng cũng đọc sách rất nhiều, nhưng mấy chữ này thật sự hiếm thấy, nếu như không phải nàng vừa xem đúng một quyển sách kia, căn bản cũng không biết, bởi vì những chữ này cơ bản không cần thiết.
Thẩm Lãng tiến lên vừa nhìn, ba chữ này theo thứ tự là: 莪, 玊, 丨.
Quả nhiên rất khó, mặc dù hắn tốt nghiệp Thạc sĩ Đại học y khoa, thế nhưng trong ba chữ này hắn chỉ biết chữ đầu tiên, hai chữ sau liền không biết.
- Hô hô hô... Không biết hả, ba chữ này ngươi biết một cái đã đủ ghê gớm. - Gã tú tài Nhan Hùng nói:
- Nghiêm túc tự thừa nhận không biết, tự nhận mình là một thằng đần độn đi, học hành mười năm ngay cả ba chữ đơn giản đó cũng chả nhận ra.
Rất nhiều người ở đây đều xấu hổ, bọn họ cũng học hành mười mấy năm trở lên, thậm chí trong đó cũng thi đậu tú tài, thậm chí có người làm quan to, nhưng cũng chả nhận ra mấy chữ cá biệt này.
Tuy Thẩm Lãng không biết, nhưng theo hắn chuyển kiếp tới còn có laptop Alienware mà, từ điển trong đó loại gì cũng có, dễ dàng tra cứu.
Hơn nữa hiện tại cái laptop Alienware trong đầu hắn càng thêm tiên tiến, Thẩm Lãng chỉ cần dùng mắt lướt qua, gần như lập tức liền có được đáp án, hơn nữa còn rất nhiều loại đáp án.
Lúc này tất cả mọi người ngó Thẩm Lãng chằm chằm, chờ hắn bị bêu xấu.
Thẩm Lãng nói:
- Chữ thứ nhất này (莪: cỏ nga, một loại ngải cứu lá nhuyễn có hoa vàng) đồng âm với chữ "nga"(鹅: ngan/ngỗng), đây là một loại cây cỏ có thể dùng làm thuốc, xuất phát từ 《 Kinh Thi tiểu Nhã 》, câu thơ nguyên văn "Tinh tinh giả nga, Tại bỉ trung a" (*tạm dịch: Cỏ nga đã mọc rậm đầy, ở trong gò lớn lan đầy khắp nơi, đây là 2 câu trong Tinh Tinh Giả Nga 1 của Đồng Trung Thi Tập thuộc bộ Tiểu Nhã của Kinh Thi).
Lời này vừa ra, Nhan Hùng có chút kinh ngạc, cái chữ này mặc dù là đơn giản nhất, nhưng phế vật Thẩm Lãng này không thể nào lại nhận ra ngay được.
Nhưng mà, gã đặc biệt tự tin, kế tiếp hai chữ Thẩm Lãng không thể nào biết.
Nhưng mà, Thẩm Lãng không ngừng chút nào, tiếp tục mở miệng nói:
- Chữ thứ hai này (玊) đọc là "ngọc" (*cũng có thể đọc là "túc"), có nghĩa đầu tiên là ngọc không tỳ vết, nghĩa thứ hai là gia tộc vương thất.
Khi Nhan Hùng còn chưa kịp ngạc nhiên, Thẩm Lãng cũng không thèm dừng lại chút nào, lại nói tiếp:
- Chữ thứ ba này (丨) quả thực đặc biệt hiếm thấy, hơn nữa có rất nhiều loại âm đọc.
- Cách đọc thứ nhất là "thụ" (竖), ý nghĩa chính là nét sổ (*nét gạch dọc từ trên xuống).
- Cách đọc thứ hai là "cổn"(滚) có ý nghĩa thông suốt từ trên xuống dưới.
- Cách đọc thứ ba là "thối" (退), ý nghĩa là lùi về sau.
- Cách đọc thứ tư là "Tác Nhất"(作一), là dòng họ từ thời thượng cổ, nguồn gốc thượng cổ của họ Khương.
Lịch sử thế giới này đã từng hủy diệt, sau khai quật ra rất nhiều sách vở cổ đại Trung Hoa, liền đem nó coi là văn minh nhập môn.
Cho nên rất nhiều điển cố đều khai thác từ những sách vở này mà đến, chúng vốn không phải lịch sử thế giới này, chỉ dựa vào những ghi chép trong hồ sơ, cũng biến thành lịch sử.
Sau khi nói xong, Thẩm Lãng hướng tú tài Nhan Hùng nói:
- Ta đáp đúng rồi chứ?
Nhan Hùng không thể tin nổi nhìn Thẩm Lãng, cái chữ cuối cùng này gã chỉ biết hai loại âm đọc mà thôi, chính là "thụ" và "nhất". Còn lại hai loại kia gã cũng không biết.
Thằng Thẩm Lãng này không phải thằng đần sao? Lúc trước thực sự hắn học hành vô cùng ngu mà, ngay cả chữ bình thường nhất cũng không đọc được, càng chưa nói loại chữ kỳ lạ này.
Thẩm Lãng hướng thầy của Nhan Hùng, tiền nhiệm thành chủ Huyền Vũ hỏi:
- Trương đại nhân, tri thức ngài uyên bác, văn võ toàn tài, ngài nói cho ta, ba chữ này ta đọc đúng hay không?
Lão thành chủ râu tóc bạc phơ trừng mắt liếc xéo tên đệ tử Nhan Hùng, lão cười nói:
- Đều đúng cả rồi!
Lời này vừa ra, mọi người kinh ngạc.
Nhất là Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, Thẩm Lãng là món hàng gì, Từ Thiên Thiên rõ ràng hơn ai hết.
Ba chữ này có bao nhiêu lạ lẫm nàng hoàn toàn biết, nhất là chữ cuối cùng, Từ Thiên Thiên cũng không biết, mà thằng đần rác rưởi Thẩm Lãng đọc sách mười năm vỡ lòng đều không qua nổi lại hiểu được?
Điều, điều này sao có thể được nhỉ?
Thẩm Lãng nói tiếp:
- Nhan Hùng, nếu chơi biết chữ, vậy ta cũng viết mấy chữ để cho ngươi đi phân biệt nhận thức như thế nào?
Tú tài Nhan Hùng cười khẩy nói:
- Chỉ bằng ngươi? Lại có chữ gì ta không biết hả? Nực cười!
Thẩm Lãng cầm lấy bút lông, chấm mực nước, trực tiếp ở phía trên viết xuống thật nhiều chữ cái.
Lũng tịnh ngã (我: ta) nãng ngạt thô dục. (龘靐我齉齾麤爩)
Uất thị (是: là) bưu nang trạc luyên thoán. (灪是驫饢籱癵爨)
Nguyên phong sỏa (傻: ngốc) chúc độc môn luyến. (厵麷傻钃讟虋纞)
Miết cấm sở bức (逼: bức) lư linh sương. (龞齽齼逼黸麢鸘)
Sau khi viết xong, Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Nhan Hùng, những chữ này ngươi nhận ra được chữ nào? Ngươi mà biết vượt qua bốn chữ, ta liền phục ngươi.
Tú tài Nhan Hùng coi mấy chục chữ đó, tức khắc mắt gã đều phải choáng váng, đây... Đây là cái chữ quỷ gì vậy.
Bất quá, bên trong có mấy cái gã rõ ràng biết, gã không khỏi lẩm bẩm:
- Ta là đồ ngu (*ngã thị sỏa bức)!...