Chương 17: Nữ thần là của Thẩm Lãng ta đây!

Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử - Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Cao Điểm Trầm Mặc 10-12-2024 08:32:52

Ước chừng một lúc lâu, Bá Tước Huyền Vũ mới tỉnh táo lại, ông nói: - Chuyện gia tộc họ Chúc cầu thân đặc biệt bí ẩn, ngay cả ta cũng không biết, tại sao ngươi lại biết? Từ trong miệng của người nào nghe được? Đúng vậy, ở trong mắt mấy người xem xét Thẩm Lãng, lấy thân phận tầm thường hắn như thế nào biết chuyện bí ẩn như vậy? Thẩm Lãng nói: - Vị hôn phu mới của con gái nhà họ Từ, Trương Tấn! - Trương Tấn?- Bá Tước Huyền Vũ kinh ngạc: - Thủ quân mới của thành Huyền Vũ phải không? - Đúng, chính là gã. - Thẩm Lãng nói tiếp: - Ta lúc trước ở rể nhà họ Từ. Lúc bị Từ Thiên Thiên đuổi ra khỏi nhà, vị hôn phu mới Trương Tấn của nàng đốc thúc mau chóng cử hành hôn lễ vì gia tộc họ Chúc muốn đến gặp nhà ngài cầu thân, Chúc Hồng Tuyết muốn lấy tiểu thư Kim Mộc Lan, lúc đó gã xem học trò là kẻ ngu si nên mới sơ xuất lỡ miệng, hơn nữa, sau khi phân công xong thì Từ Thiên Thiên nhất định không thể tiết lộ. Lúc này, tâm phúc phủ Bá Tước tiến đến bên tai Bá Tước đại nhân nói nhỏ một câu, hiển nhiên là đem thân phận bối cảnh của Thẩm Lãng báo cáo. Ở thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng là một nhân vật nổi tiếng. Khi không ai dám làm rể nhà họ Từ, Thẩm Lãng dám đứng ra, thế là nổi tiếng ngay thành Huyền Vũ. Tất cả mọi người biết có một kẻ phế vật ngu si đến làm rể Từ gia. Mọi chân tơ kẽ tóc về Thẩm Lãng đều bị moi ra hết: nào là học 10 năm nhưng chương trình nhập môn vẫn chưa hoàn thành, nào là chỉ số thông minh có vấn đề. v. . v... - Hai ngày trước, nhà họ Từ công bố ra ngoài, người ở rể Thẩm Lãng trộm mấy thứ trong nhà, đùa giỡn tỳ nữ, cho nên bị trục xuất ra khỏi nhà họ Từ. – Giọng của tâm phúc Bá Tước cố ý lớn tiếng một chút để cho Thẩm Lãng nghe được. Nghe đến mấy câu này, Bá Tước Huyền Vũ tức khắc nhíu chặt mày. Thẩm Lãng có trộm tiền bạc, đùa giỡn tỳ nữ nhà họ Từ hay không, Bá Tước đại nhân nghiêng về phía không tin. Thế nhưng, Thẩm Lãng đọc sách gần mười năm, ngay cả học đường nhập môn trấn trên đều chưa hoàn thành liền chạy về nhà, trẻ tuổi mà dốt nát đến như thế, thật là làm cho người ta cực kỳ thất vọng. Huống hồ ở trong cái nhìn của mọi người, Thẩm Lãng sở dĩ sẵn lòng ở rể Từ gia hoàn toàn là vì tham mộ hư vinh. Bá Tước đại nhân vốn rất chướng mắt loại thanh niên hết ăn lại nằm, tham mộ hư vinh, cho nên cảm giác đối với Thẩm Lãng đặc biệt không tốt. Nếu như đặt ở lúc bình thường, ông nhất định phải dạy cho hắn một bài học, nhưng lúc này bất đắc dĩ đành thôi vì chuyện Thẩm Lãng báo quá nghiêm trọng, trực tiếp liên quan đến vận mệnh phủ Bá Tước. Hơn nữa, ông ta lập tức đoán được, lời của Thẩm Lãng trên cơ bản là thật. Nhà họ Trương là loại quý tộc mới phất lên của Việt quốc, mà chỗ dựa vững chắc của họ chính là gia tộc họ Chúc. Phụ thân của Trương Tấn – Trương Xung vừa nhậm chức Thái Thú quận Nộ Giang, hoàn toàn nhờ vào Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung tiến cử. Cho nên Trương Tấn biết bí mật của gia tộc họ Chúc, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Đối với Trương Tấn, Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác đủ hiểu, thậm chí quyền quý thành Huyền Vũ cũng ngạc nhiên, không ngờ họ Trương thiếu tiền đến thế. Đường đường là con của Thái Thú, thế mà lại lấy con của một thương gia giàu có, hơn nữa đứa con gái này còn có cả một đời chồng. Kim Trác Bá Tước cũng có thể hiểu, gia tộc họ Trương quật khởi quá nhanh, căn cơ bất ổn, hơn nữa muốn tiếp tục lớn mạnh, cần đại lượng tiền tài, thế nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm họ Trương, cho nên bọn họ đành mang tiếng tham tiền tìm một nhà siêu giàu làm thông gia là việc đặc biệt cần thiết. Cho nên nhà họ Trương và nhà họ Từ kết thông gia chính là biểu tượng của tiền – quyền liên hợp. - Lập tức phái mấy đội nhân mã, đi khắp các quan đạo điều tra, một khi phát hiện có người của gia tộc họ Chúc, lập tức trở về tới bẩm báo. - Bá Tước đại nhân hạ lệnh: - Hiện tại quan trọng nhất phải biết rằng, người gia tộc họ Chúc đã đến nơi nào? - Vâng! - Một tâm phúc chạy ra ngoài, ông ta sẽ đích thân dẫn người đi thăm dò người của gia tộc họ Chúc. Tiếp đó, Bá Tước đại nhân nói với Thẩm Lãng: - Thằng nhóc kia, cảm nhận của ta về ngươi không tốt. Thế nhưng chuyện ngươi vừa kể rất quan trọng, lập công to, ta nhất định sẽ trọng thưởng. Nói ngươi muốn cái gì, chỉ cần không trái với luật pháp quốc gia, chỉ cần không trái với quy tắc đạo đức, ta đều có thể đồng ý. Hảo cảm của Thẩm Lãng với Bá Tước đại nhân này tức khắc lại một lần nữa tăng lên. Đây là cái người ta gọi không khí trong lành, chuyện còn chưa có nghiệm chứng, trực tiếp trọng thưởng. Ý tứ của Bá Tước đại nhân đã rõ, mặc kệ Thẩm Lãng cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu đất, đều chỉ cần mở miệng nói một con số. Hơn nữa mặc kệ Thẩm Lãng có phiền toái gì, Bá Tước đại nhân đều sẵn lòng giải quyết. Nói cách khác, nguy cơ từ họ Từ, họ Lâm và Điền Hoành có thể hóa giải trong nháy mắt. Chỉ cần Bá Tước đại nhân phái người đi truyền một câu, ba nhà này không dám động đến nửa cọng lông của Thẩm Lãng. Thế nhưng, Thẩm Lãng muốn không chỉ là những thứ này. Lợi thế quan trọng như thế mà chỉ đổi được giải trừ nguy cơ lần này, chỉ dùng đối phó nhà họ Từ và Điền Hoành thì có vẻ quá mất giá. Hắn muốn là mượn cơ hội ở lại phủ Bá Tước, tiếp đó nghĩ biện pháp gần Kim Mộc Lan, không ngừng biểu hiện, không ngừng gây chú ý, cuối cùng để được gả cho... Nữ thần. Thẩm Lãng xin thề, lấy tài ba hơn người của hắn, cộng thêm mặt mày sáng láng, tối đa nửa tháng là có thể cho nữ thần lưu lại ấn tượng sâu sắc. - Học trò muốn ở lại phủ Bá Tước, làm một tên sai vặt. - Thẩm Lãng khom người nói. Hắn không có nói việc nhà họ Từ cùng Điền Hoành muốn mưu hại hắn, căn bản không cần nói nguyên nhân, chỉ cần hắn ở lại phủ Bá Tước làm một chân sai vặt, hai nhà này dĩ nhiên là không dám động người nhà của hắn. Phủ Bá Tước sau khi nghe lập tức nhíu mày, ấn tượng lúc trước về Thẩm Lãng càng chuyển biến xấu hơn, đường đường thanh niên hết ăn lại nằm không đi học cho giỏi thì thôi, then chốt còn đi ở rể nhà họ Từ, đây là tham mộ hư vinh, vô cùng bất hiếu. Hơn nữa ông cảm thấy Thẩm Lãng muốn ở lại phủ Bá Tước hoàn toàn là có ý đồ xấu, kỳ thực quan điểm của Bá Tước đại nhân vẫn sắc sảo vô cùng. Thế nhưng, nếu ông ta nói ra khỏi miệng, nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa tuổi Thẩm Lãng còn trẻ, cho dù có thói hư tật xấu gì, ở dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của phủ Bá Tước cũng có thể về chính đạo. Bá Tước đại nhân nói: - Ngươi đã muốn ở bên trong phủ Bá Tước mưu một tên sai vặt, ta có thể chấp thuận cho ngươi, hơn nữa ngươi có công báo tin, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi làm tôi tớ, thế nhưng... Bá Tước giọng điệu trở nên nghiêm nghị, nói: - Thế nhưng, ngươi tới phủ Bá Tước của ta tuyệt đối không phải hưởng phúc, cũng sẽ không để cho ngươi hết ăn lại nằm, ngược lại sẽ đặc biệt dạy dỗ ngươi nghiêm khắc, ngươi có thể chịu được phần khổ luyện này không? Chịu khổ?! Vậy vẫn thôi đi, thứ Thẩm Lãng đời này không muốn nhất chính là chịu khổ mệt nhọc. Nhưng là vì nữ thần, tạm thời vẫn có thể chịu khổ vài ngày, đương nhiên chỉ vài ngày, nhiều hơn nữa thì không chịu nổi. - Vâng! - Thẩm Lãng đương nhiên đáp ứng cái rụp. Tiếp tục, Bá Tước đại nhân tiến lên bóp bả vai Thẩm Lãng, lắc đầu nói: - Tố chất thân thể ngươi quá kém, lố tuổi luyện võ quá nhiều, tuổi này vẫn nên học giỏi mới có tiền đồ, từ nay về sau ngươi theo thế tử học đi, cha mẹ ngươi cưng chiều ngươi, phủ Bá Tước của ta sẽ không như vậy, nhất định phải mài ngươi thành tài. Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, cái này không lẽ là loại thư đồng cao cấp trong《 Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 》 sao? - Được rồi, thân ngươi vẫn có thương tích, hãy đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai liền theo thế tử đọc sách, cha mẹ ngươi bên kia ta sẽ phái người đi báo cho biết, tiếp đó trao cho một số lượng vàng. Rồi Bá Tước đại nhân lại nói: - Nếu ngươi có phiền toái gì, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Chỉ cần liếc mắt, đại nhân vật có khí thế lớn như vậy. - Vâng, Bá Tước đại nhân. - Thẩm Lãng đáp. Bá Tước phu nhân nói: - Kim Trung, vào phủ đo người Thẩm Lãng, may mấy bộ quần áo mới. - Vâng. – Lão bộc đáp nói. Lòng Thẩm Lãng lại ấm áp, thái độ lối sống của Bá Tước đại nhân cùng phu nhân thật không tồi. - Bá Tước đại nhân, phu nhân, tiểu thư, tiểu nhân cáo lui trước. - Thẩm Lãng khom mình hành lễ, đúng sau đó lui ra ngoài. Nhưng mà, còn chưa có chờ hắn đi tới cửa, một người vọt vào, chính là tâm phúc của Bá Tước đại nhân, ông ta lúc nãy dẫn đầu đám người ngựa đi ra ngoài điều tra người của gia tộc họ Chúc đã đến đâu, chưa đến một khắc đã trở về. - Chủ nhân, đại sự không tốt! - Vị tâm phúc này quỳ xuống nói: - Thám tử ở quận thành Nộ Giang chúng ta vừa nãy dùng bồ câu đưa tin, đại nhân vật của gia tộc họ Chúc đêm qua đến thành Nộ Giang, hơn nữa đang hướng về phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta! - Cái gì?- Bá Tước đại nhân kêu lên. - Cái gì?- Thẩm Lãng la lối trong lòng. Tên này muốn chết sao! Hắn đã thành công áp dụng bước đầu tiên, ở lại phủ Bá Tước. Mấy ngày kế tiếp hắn sẽ phải thi triển bước thứ hai, không ngừng biểu hiện, không ngừng cho người ta chú ý đến mình. Tiếp đó mới là bước thứ ba, nghĩ biện pháp ở rể phủ Bá Tước. Không sai, là ở rể. Bởi vì hiện trạng rất đơn giản, Kim Mộc Lan tuyệt đối không có khả năng gả ra ngoài. Đại nhân vật của gia tộc họ Chúc đã đến thành Nộ Giang, tối hôm nay gã sẽ đến phủ Bá Tước Huyền Vũ cầu thân Kim Mộc Lan, nói cách khác căn bản cũng không có thời gian. Những thứ đại loại như: Không ngừng biểu diễn, không ngừng gây thiện cảm gì cũng vô ích, thời gian căn bản không đủ. Đệch, cũng không cho ta nửa tháng, ngay cả 3 ngày, thậm chí một ngày cũng không! Nói cách khác, ngày hôm nay Kim Mộc Lan liền phải thành hôn, thời gian cho Thẩm Lãng tối đa chỉ có hai ba canh giờ! Bằng không, nữ thần của hắn sẽ phải về người khác, vinh hoa phú quý của hắn cũng sắp bay. Không, nữ thần là của ta!... Chú thích của Bánh: Lạy xin phiếu, lạy xin phiếu!