Chương 50: Cổ Tam Thông vượt ngục

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Hồng Hoang Long Đế 16-04-2024 11:24:55

Chương 50: Cổ Tam Thông vượt ngục Cổ Tam Thông ngửa mặt lên cười to, tiếng cười hùng hậu như tiếng của một chiếc chuông đồng vậy. Một màn vô cùng kinh khủng xảy ra, nương theo tiếng cười của hắn, cả Thiên Lao như đang chấn động, mặt đất cũng rung rung liên tục. Những xích sắt đang khoá chặt người hắn như muốn đứt đoạn ra vậy, phát ra âm thanh răng rắc. Trong Thiên Lao lúc này tất cả mọi người đều đang ôm đầu đau khổ, cuộn người trên mặt đất. "Đã xảy ra chuyện gì thế?" Vài ngục tốt thấy thế thì hoảng sợ vô cùng, nhanh chóng chạy khỏi Thiên Lao. "Nội lực hùng hồn thật, nhanh đi mời Tổng Bộ Đầu đến đây, có trọng phạm muốn vượt ngục rồi." Nhất thời cả toà Thiên Lao như chìm vào những tiếng kêu thống khổ, ngay cả bản thân toà Thiên Lao như đang muốn sụp đổ vậy. "Thiên Lao sắp sụp đổ sao?" Thành Thị Phi thét chói tai. Lúc nãy hắn vẫn đang ngủ, nhưng lại có một lực lượng vô cùng khủng khiếp đẩy hắn từ trên giường xuống đất, mém tý nữa hông hắn đã gãy rồi. Nhưng sau một khắc hắn liền nghe thấy tiếng cười vô cùng kinh khủng, như muốn xuyên thủng màn nhĩ của hắn vậy. Ngực hắn vô cùng khó chịu, tim như muốn nhảy ra ngoài. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn liền phát hiện đầu nguồn của tiếng cười là từ lão đầu đang bị khoá kia. "Xin lão nhân gia đừng cười ngây ngô nữa, ta sắp điếc tới nơi rồi!" Thành Thị Phi rống to đầy hoảng sợ, da đầu như muốn nổ tung. Lão đầu này bình thường vẫn còn hay nói chuyện trên trời dưới đất với mình mà, sao bây giờ lại như quỷ thế. Chỉ cười thôi mà mém giết chết bản thân rồi. "Ách. ." Cổ Tam Thông như bị người khác làm mất hứng, trong nháy mắt tiếng cười biến mất. Tên khốn khiếp này thật sự làm người khác tức chết. Ta là đang cười một cách cao hứng, qua miệng ngươi lại thành cười ngây ngô. Nhưng sau khi nhìn dáng vẻ thống khổ của những người xung quanh thì Cổ Tam Thông cũng dừng lại, biết nếu mình cười tiếp sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ bị nội lực của mình giết chết. Hắn không cười nữa, sắc mặt cũng trầm lại. Bởi vì lúc này hắn cũng đã nhớ tới lời của những ngục tốt kia, nhi tử mà Tố Tâm sinh cho hắn đang lưu lạc ngoài kia, trở thành một tên côn đồ trên phố phường. Nhi tử của mình bởi vì không cha không mẹ nên mới có cuộc sống bi thảm như thế. "Không! Ta không thể chết ở đây được!" Cổ Tam Thông gào thét đầy phẫn nộ trong lòng! Hắn không biết rằng bản thân đã có một người con, nếu không thì dù làm trái lời hứa hắn cũng không chịu cảnh tù đày 20 năm trong Thiên Lao thế này. Trước đây hắn không có bất kỳ thứ gì để bận tâm, nhưng bây giờ có. Giờ khắc này hắn nhớ đến rất nhiều chuyện. Nhớ lại ánh mắt cuối cùng mà Tố Tâm nhìn mình khi chịu nửa chưởng của Chu Vô Thị, ánh mắt đó như còn có chuyện trọng yếu gì mà không thể nói cho hắn vậy. "Thành Thị Phi, ngươi có muốn rời khỏi đây, thoát khỏi Thiên Lao hay không." Cổ Tam Thông nhìn Thành Thị Phi một cái, không biết rằng đây chính là con trai của mình cùng Tố Tâm. Sở dĩ hắn hỏi như thế là vì hắn thấy tính cách bướng bình hoạt bát của Thành Thị Phi rất hợp với mình. Thứ hai là nội thương của hắn sắp phát tác rồi. Hắn không chắc bản thân sẽ trụ qua được lần này hay không. Nếu lỡ như không trụ được thì nếu mang theo tên Thành Thị Phi này mình có thể nhờ hắn tìm nhi tử của bản thân giúp. Hơn nữa bản thân đã ở Thiên Lao hai mươi năm rồi, không biết gì về bên ngoài, nếu có một người đi cùng thì tốt. Hắn phải rời đi! Còn về phần lời hứa kia thì không tuân thủ cũng được. Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông, không phải luôn phá huỷ những quy chuẩn thông thường sao. "Muốn chứ!" Thành Thị Phi trả lời không chút do dự. Thằng ngu mới thích ở Thiên Lao, nếu có thể đi thì hắn đã đi từ lâu rồi. "Nhưng chúng ta bây giờ đã bị nhốt ở đây, không thể thoát ra." Thành Thị Phi có chút ảo não. Nhưng một giây sau hắn lại giật mình: "Lão nhân gia hỏi như thế làm gì, không lẽ ngài có cách thoát ra ngoài?" Trên mặt Thành Thị Phi không giấu được sự vui mừng. "Đương nhiên!" Cổ Tam Thông cười cười, gật đầu với Thành Thị Phi: "Nếu Cổ Tam Thông ta muốn đi thì những thứ đồng nát sắt vụn này không thể ngăn ta được!!" Càng về sau âm thanh của Cổ Tam Thông càng lớn. Một khắc sau, oanh một tiếng, trên người Cổ Tam Thông phát ra kình khí to lớn, bắn Thành Thị Phi bay ra ngoài. Oành! Thành Thị Phi đập xuống đất, bụi bặm văng tung toé. "Sao ngươi lại nổi điên nữa thế ông lão!" Thành Thị Phi trách cứ một cách bất mãn. Chờ khi hắn đứng lên thì bỗng phát hiện ông lão khi trước bị xích sắt quấn quanh thì lúc này lại như thần tiên trên trời, cả người như được hoàng kim đúc thành. Quang mang sáng ngời chiếu rọi cả Thiên Lao, gai mắt không gì sánh được. "Moá! Ông lão ngươi là chuyển thế của Kim Thân La Hán sao?" Thành Thị Phi sợ hết hồn, nghẹn họng nhìn trân trối Cổ Tam Thông. "Hô!" Cổ Tam Thông quát lớn: "Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông, hôm nay lại vào giang hồ!" Kình khí trên người hắn bộc phát, những xích sắt trói trên người lúc này như tàu hũ vậy, đứt gãy liên tục. Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông, Tự do! "Ngươi quá bá đạo, ông lão!" Thành Thị Phi kích động tới mức đỏ cả mặt, nhìn Cổ Tam Thông đang đại phát thần uy với ánh mắt hâm mộ. Hắn thử gõ vào thân thể hoàng kim của Cổ Tam Thông, không ngờ lại phát ra tiếng y như gõ vào sắt thép.