Chương 16: Vương Ngữ Yên: Ta bán chính bản thân
Vương Ngữ Yên không ngờ mọi việc lại biến hoá nhanh như thế, khi nãy vẫn còn rất tốt.
Nhưng Lưu Tiêu chỉ đến và nói vài câu thì nàng lại trở thành một người không nhà để về.
Đối với việc này thì Lưu Tiêu không hề hổ thẹn tý nào.
Sau khi ngơ ngác một lát thì bỗng Vương Ngữ Yên phản ứng lại.
Nàng kinh hãi: "Không tốt, vậy còn mẹ ta thì sao."
Lưu Tiêu nhoẻn miệng cười.
Nếu ngươi lo lắng an nguy của mẹ ngươi thì dễ rồi.
Có tri thức võ học cao như thế nếu không đi luyện võ thì quả thực quá phí phạm.
"Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta tìm ngươi, ngươi chỉ cần gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì ta sẽ có cách để cứu mẫu thân của ngươi."
Cả Thiên Cơ Lâu này cũng chỉ có một người lâu chủ là hắn, nhưng cũng chỉ có thể hoạt động trong Thiên Cơ Lâu.
Nếu không bồi dưỡng một vài thủ hạ thì sau này hắn cũng không dám ra khỏi Thiên Cơ Lâu.
Nếu muốn bồi dưỡng thủ hạ thì đương nhiên phải là mỹ nữ rồi, cảnh đẹp ý vui, bắt vài đại hán đến để chướng mắt hay gì?
Hơn nữa với cảnh giới võ học của Vương Ngữ Yên thì sau này nàng có thể chỉ điểm nhiều thủ hạ hơn cho hắn.
Chắc chắn Vương Ngữ Yên phải về dưới trướng của Lưu Tiêu rồi.
"Nhưng ta không biết gì cả!"
Nàng chỉ có lý luận về võ công mà thôi, từ nhỏ đã là đại tiểu thư rồi, luôn có người hầu hạ cho mình.
Vương Ngữ Yên ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết bản thân có giá trị ra sao.
"Ngươi chỉ cần bằng lòng là được, những thứ khác ta sẽ chỉ điểm cho ngươi."
Vì cứu mẹ, chắc chắn Vương Ngữ Yên sẽ không cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu.
Thấy Vương Ngữ Yên gật đầu đồng ý thì Lưu Tiêu vui mừng vô cùng.
Rốt cuộc cũng xong!
"Mời lâu chủ nói!"
Lưu Tiêu làm gì có thủ đoạn gì để cứu mẹ của Vương Ngữ Yên.
Nếu như đối phương ở Lạc Dương Thành thì dễ rồi.
Hắn chỉ đành tiếp tục nói dối: "Ngươi đừng lo lắng cho mẹ của ngươi quá."
"Nàng cũng là người từng trải, khi biết việc Mộ Dung Phục muốn phục quốc bại lộ thì nàng sẽ rời khỏi Mạn Đà Sơn Trang ngay lập tức.
Vương Ngữ Yên gật đầu.
Hoàn toàn chính xác!
Mạn Đà Sơn Trang cực kỳ bí ẩn, dù Đại Tống Hoàng Triều muốn bắt mẹ của nàng thì cũng không biết tìm ở đâu.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Vương Ngữ Yên cũng yên tâm trở lại.
"Còn gì nữa không lâu chủ?"
Lưu Tiêu thấy lời của hắn có hiệu quả, an tâm hơn một chút.
"Trước khi Mộ Dung Phục quy án thì Đại Tống Hoàng Triều sẽ chỉ tập trung vào Mộ Dung Phục mà thôi, trong thời gian ngắn mẹ ngươi vẫn sẽ an toàn."
"Ngươi thử nghĩ một chút xem, nếu như trong thời gian đó ngươi trở thành Tông Sư hay là Đại Tông Sư thì sao? Đại Tống Hoàn Triều liệu còn dám đụng tới mẹ của ngươi sao?"
"Lấy kiến thức về võ học của ngươi, còn thêm sự trợ giúp của ta nữa, Tông Sư dễ như trở bàn tay thôi."
"Đến lúc đó người trong thiên hạ đều biết ngươi là người của Thiên Cơ Lâu rồi, Đại Tống Hoàng Triều muốn đụng mẹ ngươi thì cũng phải suy nghĩ tới lửa giận của Thiên Cơ Lâu."...
Lưu Tiêu nói rất nhiều, nói đến mức khô cả họng.
Chờ khi hắn nói xong thì tuy Vương Ngữ Yên đã không còn sầu lo nhưng vẫn nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt u oán như cũ.
Lúc này Vương Ngữ Yên mới phản ứng lại, có vẻ bản thân đã tự bán mình vào Thiên Cơ Lâu với giá không đồng.
Không chỉ thế, ngay cả tất cả tri thức võ học của mình đều cho không Lưu Tiêu rồi.
Tất cả đều do bản thân bị câu nói tru di cửu tộc của đối phương doạ sợ.
"Lâu chủ, ngươi quá..."
Ngay cả người điềm tĩnh như nàng cũng hơi tức giận.
Bản thân đã bị lâu chủ Thiên Cơ Lâu này tính kế.
"Ta thu hồi lời vừa rồi lại!"
Đoàn Dự ở sát vách nghe thế thì cắn răng.
"Đừng quan tâm những chi tiết nhỏ đó!"
Lưu Tiêu hơi chột dạ một tý: "Như vậy đi, lát nữa ta sẽ tiết lộ vài tin tức động trời cho ngươi, coi như bồi thường."
"Thực tế ta không phải lo lắng cho mẹ ngươi lắm, ta lo cho một người chí thân khác của ngươi hơn."
Miệng của nam nhân, quỷ gạt người.
Hiện tại Vương Ngữ Yên hoàn toàn không tin những gì Lưu Tiêu nói nữa rồi.
Chí thân!
Ngoài trừ mẫu thân của mình ra thì bản thân còn có chí thân nào đâu.
Vương Ngữ Yên nói một cách tức giận: "Trước tiên ngươi nói cho ta cách để trở thành Tông Sư trong một thời gian ngắn trước đi."
Nàng học thuộc nhiều võ học điển tịch như thế thì đương nhiên biết được muốn tích súc nội lực trắc trở ra sao.
Hơn nữa niên kỷ nàng đã lớn thế này, đã quá trễ để luyện võ rồi.
Lưu Tiêu biết bản thân không thể lừa dối được nữa, phải lấy cái gì đó thực tế ra mới được.
Nhưng hắn đã có kế hoạch từ trước.
Biến Vương Ngữ Yên trở thành Tông Sư trong thời gian ngắn đối với hắn dễ như ăn cháo.
Lưu Tiêu nói: "Việc này đơn giản!"
"Kêu Đoàn công tử truyền Bắc Minh Thần Công cho ngươi, vậy thì chuyện trở thành Tông Sư trở nên đơn giản rồi."
Vương Ngữ Yên kinh ngạc: "Lâu chủ cũng biết Bắc Minh Thần Công?"
"Nếu lâu chủ biết Bắc Minh Thần Công thì hẳn cũng phải biết tuy Bắc Minh Thần Công hải nạp bách xuyên, nhưng hấp thụ nhiều nội lực pha tạp trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện tốt."
Đoàn Dự cũng vì thế mà võ công có lúc linh có lúc thì mất linh.
"Hơn nữa, ta sẽ không vì truy cầu võ công mà đi làm chuyện ác độc như thế."
Vương Ngữ Yên cũng có lập trường của riêng mình.
Nàng có thể luyện võ, nhưng sẽ không đi hấp thụ nội lực của người khác như Đinh Xuân Thu được.