Chương 47: Long Khiếu Vân, ngươi đi chết đi
"Chu Vô Thị thật là người không từ thủ đoạn, nhưng tình cảm hắn trao cho Tố Tâm là thật lòng."
"Hơn hai mươi năm qua hắn không cưới vợ, tiểu thiếp, một lòng muốn phục sinh Tố Tâm, cũng coi là một người chung tình."
Cuối cùng Lưu Tiêu vẫn đánh giá Chu Vô Thị một cách công tâm.
Chu Vô Thị thực sự yêu Tố Tâm đến mức tận cùng.
Trong nguyên tác, hắn mưu phản thất bại là do khi Tố Tâm chết, hắn không chịu nổi sự dằn vặt đó nên tự sát để tạ thiên hạ.
Rất khó tưởng tượng được người có thân phận cùng địa vị như hắn lại chịu từ bỏ đại nghiệp chỉ vì một người con gái.
Hai mươi năm qua hắn chỉ lo cho thân mình, không dính vào nữ sắc. ...
Ban đêm!
Trên mái của Thiên Cơ Lâu, Lưu Tiêu bưng một chậu nước ra sau đó ngâm Dịch Cân Kinh vào.
"Lâu chủ ngươi đang làm gì thế, sách mà ngâm vào nước thì hư hết."
A Chu hỏi một cách hiếu kỳ.
Lúc này Tiêu Phong cùng Vương Ngữ Yên cũng đứng kế bên.
Hắn không giấu chuyện này với ba người làm gì.
Dịch Cân Kinh là của A Chu, nàng có tư cách tu luyện nó.
Tiêu Phong thì không có công pháp nội công tuyệt đỉnh nào cả, không thể tận dụng hết thiên phú của bản thân, nên Lưu Tiêu định dạy Dịch Cân Kinh cho hắn.
Kể từ đó Tiêu Phong sẽ như hổ mọc thêm cánh vậy.
Còn về phần Vương Ngữ Yên thì gần như đã là tâm phúc của hắn rồi, đương nhiên không giấu diếm gì cả.
Tất cả mọi người cùng luyện Dịch Cân Kinh không tốt sao?
Chỉ trong chốc lát, dưới sự há hốc mồm kinh ngạc của tất cả mọi người thì bỗng trong cuốn kinh thư đang ngâm nước hiện lên vài bức hình với động tác kỳ dị.
"Đây mới là bộ mặt thật sự của cuốn kinh thư này sao?"
Tiêu Phong vô cùng chấn động, chỉ cảm thấy những động tác này thần bí vô cùng.
Lưu Tiêu nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau chóng nhớ kỹ bọn chúng đi."
Mọi người không dám thờ ơ tý nào, ai nấy đều nín thở và cố gắng ghi nhớ. ...
Hưng Vân Trang!
Ba!
Lâm Thi Âm tát một cái vào mặt Long Khiếu Vân.
Trên gương mặt phẫn nộ của nàng xuất hiện một vết đỏ.
"Vô sỉ! Ta không ngờ ngươi lại là tiểu nhân âm hiểm như thế."
"Vì gia sản của biểu ca mà ngươi lại làm ra những chuyện vô sỉ thế này."
"Ngươi cũng đã có được thứ ngươi muốn rồi, tại sao lại còn muốn dồn biểu ca vào tử địa, vu khống hắn là Mai Hoa Đạo nữa?"
Lúc bị đánh một cái thì Long Khiếu Vân sửng sốt, nhưng sau khi nghe xong lời của Lâm Thi Âm thì sắc mặt hắn đại biến.
Hắn hỏi lại một cách kinh ngạc: "Ngươi nghe những việc này ở đâu thế Thi Âm."
Moá!
Sao những chuyện mình làm đều bị Lâm Thi Âm biết hết thế.
Bắt được Lý Tầm Hoan, bản thân vừa trở về, vẫn còn đang rất vui mừng thì bỗng nghe được việc rung động như thế.
Lâm Thi Âm cười lạnh rồi nói: "Nghe ở đâu sao? Bây giờ cả Cửu Châu đều biết Long Khiếu Vân ngươi là một tiểu nhân âm hiểm, mưu đồ gia sản của biểu ca nên mới cố tình kết bái với hắn."
"Lại còn lợi dụng tình nghĩa của biểu ca để chiếm được ta."
"Long Khiếu Vân ngươi quả thật là muốn chết, lại còn dám thuê Ngũ Độc Đồng Tử ám sát lâu chủ Thiên Cơ Lâu nữa chứ."
"Ngươi còn chưa biết phải không, Ngũ Độc Đồng Tử không dám ra tay, trái lại còn khai ngươi ra."
"Hiện tại lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã nói tất cả những việc mà ngươi đã làm ra rồi, ngươi đi chết đi!"
Long Khiến Vân nghe thế thì kinh hãi không thôi!
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu mạnh như thế sao?
Ngay cả Ngũ Độc Đồng Tử cũng không dám động thủ, bị doạ đến mức quăng mình ra để bảo toàn mạng sống.
Những ngày nay bản thân một lòng muốn dồn Lý Tầm Hoan vào tử địa, không ngờ lại xảy ra việc như thế.
Trong nháy mắt đầu Long Khiếu Vân như muốn nổ tung.
Hắn không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc lâu chủ Thiên Cơ Lâu là hạng người gì mà ngay cả loại hung tàn như Ngũ Độc Đồng Tử phải sợ hãi đến mức như thế.
"Thi Âm ngươi nghe ta nói đã, Thiên Cơ Lâu đang vu khống ta."
Long Khiếu Vân cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Nhưng mồ hôi đã chảy đầy đầu hắn rồi.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu kinh khủng như thế, nếu muốn giết mình thì chắc chỉ cần trở bàn tay là được.
Đừng nói tới việc bây giờ những việc xấu của bản thân đã lộ ra hết, dù chưa bị lộ, bản thân vẫn còn là huynh đệ với Tiểu Lý Thám Hoa thì chắc hắn cũng không thể bảo vệ được mình.
"Vu oan ngươi sao, vậy ngươi thu thập hành lễ làm gì?"
Lâm Thi Âm nhìn về phía Long Khiếu Vân đang hoảng loạn, nở nụ cười nhạt.
"Tên hèn hạ vô sỉ Long Khiếu Vân nhà ngươi còn muốn đi sao."
Thanh âm này vừa vang lên thì thân thể Long Khiếu Vân run lên theo.
"A Phi? Sao các ngươi thoát được?"
Hắn quay đầu lại một cách hoảng sợ, chỉ thấy A Phi cùng Lý Tầm Hoan đang bước đến một cách chậm rãi.
Một khắc sau Long Khiếu Vân mới phát hiện bản thân nói sai, vội vàng đính chính: "A Phi, nhị đệ, các ngươi không sao là được rồi, ta đang định đi tìm người cứu các ngươi đây."
Lâm Thi Âm đứng kế, nhìn Lý Tầm Hoan một cách ngơ ngác.
Lý Tầm Hoan thì hổ thẹn vô cùng, không dám đối mặt với nàng.
Bản thân lại đem Lâm Thi Âm nhường cho một tên tiểu nhân âm hiểm, hại cả đời của Thi Âm rồi.
A Phi hừ lạnh: "Đừng đóng kịch nữa, ta cùng đại ca tới đây để lấy mạng chó của ngươi."
Trên người hắn lúc này toả ra sát khí lạnh như băng.
A Phi bắt đầu từ từ rút kiếm.
Nhưng một khắc sau Lý Tầm Hoan đã ra tay chặn lại, nói: "Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói đúng, chỉ có ta mới có tư cách giết hắn thôi."
"Nếu không, ta thẹn với Thi Âm."
Biểu tình của Lý Tầm Hoan băng lãnh, ánh mắt nhìn Long Khiếu Vân như đang nhìn một xác chết vậy.
A Phi vui vẻ, thu bảo kiếm về.
Hắn sợ rằng Lý Tầm Hoan không thể xuống tay nên mới muốn ra tay thay.
Nếu Lý Tầm Hoan đã muốn tự mình động thủ thì hắn còn mừng dùm cho y.
"Nghĩa đệ đừng giết ta!"
Thấy Lý Tầm Hoan không phải đang đùa, Long Khiếu Vân quỳ xuống ngay lập tức.