Chương 5: Hỏa Thiên Hồng

Giả Diện Quỷ

Văn Nam 09-08-2023 18:58:39

Nói xong cô nhấc chén trà lên rồi nhấm nháp, đoạn cô thở dài: "Haizzz... chuyện gì nó cũng có nguyên nhân của nó" Đôi mắt Lãnh ánh lên sự tò mò: "Vậy cô kể cho chúng cháu nghe được không ạ?" Cô gật đầu rồi kể: " Vào khoảng 15 năm về trước, ở một ngôi làng vẫn còn hủ tục trọng nam khinh nữ, Thúy Vĩ là cô gái vô cùng xinh đẹp và hiền lành, vẻ đẹp của cô phải gọi là mười phân vẹn mười, sắc đẹp đứng hàng đầu ngôi làng nhỏ bé. Cứ ngỡ tương lai về sau của cô sẽ được hạnh phúc, ấm êm vì ông cha ta đã có câu ở hiền gặp lành. Vậy mà ở đời ai học được chữ ngờ, Vĩ đã lấy phải một người chồng vũ phu luôn đánh đập và hành hạ cô. Mặc dù cô xinh đẹp đến như vậy nhưng hủ tục" trọng nam khinh nữ" đã đè bẹp cô xuống. " Ở ngôi làng đó thì phụ nữ bị coi như nô lệ, như tôm tép, chỉ để phục vụ các đấng mày râu. Cho dù người đàn ông có làm sai nhưng những người phụ nữ không dám hé dù chỉ nửa lời." " Chồng Thúy Vĩ tối ngày rượu chè rồi về lại đánh đập cô, vì thân nữ liễu yếu đào tơ nên cô không thể phản kháng lại một người đàn ông cao to lực lưỡng như vậy. Cái hủ tục thối nát đã hủy hoại cuộc sống của những người phụ nữ hiền lành và đôn hậu. Cho đến một ngày nọ cô đã bị giết chết , nỗi oán hận cao ngút trời của cô đã khiến cô hóa quỷ. Từ đó trong làng lần lượt xảy ra các vụ án kinh hoàng, xác chết bị lột sạch da, bị cắt đầu, móc mắt, cơ thể rách toạc, nét bét, ... mà không hề lý giải được. Đã có rất nhiều vị pháp sư tới để diệt trừ nhưng cũng bị cái chết tương tự. Có một vài người bỏ đi nơi khác nhưng cũng không thoát khỏi cái chết, người dân ở đây đành sống chung với lũ." " Cho đến một ngày một vị pháp sư trẻ tuổi tới và thu phục con quỷ bằng thuật pháp " Hỏa Thiên Hồng " và đã phong ấn con quỷ đó vào một chiếc mặt nạ. Những người trong giới pháp sư bọn ta gọi nó là gương mặt Quỷ. Còn về nghi thức triệu hồi nó thì ta cũng không rõ vì trong tài liệu không hề ghi " Lãnh nhăn mày thấy rất khó hiểu nên quay sang hỏi cô: "Sao lại không rõ ạ" Hùng thấy vậy lay lay ngươi Hoa rồi hỏi " Hoa, đến tài liệu còn không có nghi thức triệu hồi quỷ , sao mày biết " Hoa gạt phắt tay Hùng ra rồi ngập ngừng nói: "Tao biết gì đâu, thật sự tao không biết, tao cũng kể cho tụi mày rồi còn gì nữa" Cô Ất thấy vậy liền nghiêm nghị nói với chúng tôi : "Các cháu đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này thì các cháu không nên nghi ngờ lẫn nhau, các cháu phải đoàn kết chứ, ta biết con quỷ này rất khó diệt và các cháu cũng không có thuật pháp gì cả nhưng các cháu còn thở là còn chiến đấu" Hùng lúc này ngượng nghịu: " Dạ " Trong đầu Lãnh chợt xuất hiện ba chữ " Hỏa Thiên Hồng ", đó chính là thuật pháp tiêu diệt con quỷ đó, anh quay sang hỏi cô : "Cháu thấy cô nhắc tới Hỏa Thiên Hồng là một thuật pháp gì đó ạ, nó có khó luyện không ạ" Cô nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc còn vương trên gương mặt xinh đẹp của cô: " Hỏa Thiên Hồng" là một thuật pháp có thể tiêu diệt tất cả mọi loại quỷ nhưng thuật đó rất khó luyện, ai phải có đạo hạnh và công lực mạnh thì may ra mới luyện được nó, đã có hàng trăm các pháp sư lớn nhỏ khác nhau luyện nhưng đều thất bại và cơ quan nội tạng đều bị đốt cháy " " Kể từ xưa cho đến nay chưa có ai luyện được thuật pháp đó ngoại trừ vị pháp sư trẻ tuổi đó. Mà thuật pháp Hỏa Thiên Hồng như một con dao hai lưỡi . Nếu người luyện thành công nó mà biết diệt quỷ cứu dân thì rất tốt và ngược lại nó cũng sẽ là vũ khí bí mật để nuôi dưỡng và điều khiển những thế lực tà ma, ngạ quỷ làm điều sai trái " Gương mặt đám bọn lo lắng, sợ hãi, Linh run run: "Hay là chúng cháu bỏ nó đi, không tham gia vào cái chuyện quỷ quái này nữa ạ" Cô Ất cười nhạt: " Quỷ bỏ được người chứ người làm sao bỏ được quỷ " Cô im lặng một lúc lâu rồi đưa cho chúng tôi một mẩu giấy: "Đây là số điện thoại của cô, các cháu có chuyện gì thì cứ liên hệ với cô nha, ta sẽ cố nghĩ cách giúp các cháu" Đoạn cô lấy ra mấy lá bùa đưa lá bùa về phía chúng tôi: "Còn đây là những lá bùa bình an, các cháu hãy giữ lấy. Những lá bùa này sẽ bảo vệ được các cháu phần nào khỏi những thế lực siêu nhiên" Cả đám cảm ơn cô, gương mặt họ cố tỏ ra vui nhưng cũng không dấu đi nỗi thất vọng nặng nề trong lòng. Họ đang tính đứng dậy cúi chào cô Ất thì cô ngăn lại: " Hay là các cháu ở đây nghỉ ngơi đã rồi ra về sau, chứ các cháu từ dưới xuôi lên đây, ắt hẳn đã rất mệt, nếu không chê có thể ăn cơm với cô bữa trưa " Mặt trời đã gần lên tới đỉnh, không gian oi bức, nóng nực. Cả đám gật đầu rồi cảm ơn cô rối rít. Họ ngồi nói chuyện rôm rả với cô. Một lúc sau mâm cơm được bày ra chỉ với những món ăn giản dị nhưng họ lại thấy ngon đáo để. Mặc dù ăn với người lạ nhưng họ lại không cảm thấy sự xa lạ, thay vào đó là cảm giác ấm áp, thân quen. Họ ăn xong, rồi phụ cô dọn sau đó lăn ra ngủ ngay trên sàn gỗ mát. Đến chiều ba giờ chiều thì họ dậy rồi cảm ơn cô, chào tạm biệt cô rồi ra về, vì nơi đây hoàn toàn xa lạ với họ nên họ không biết bắt xe vì vậy cô Ất đã tự tay tiễn họ và bắt xe hộ họ. Ánh nắng đã dịu dần đi không còn gắt gao như buổi trưa. Họ cúi đầu cảm ơn và chào tạm biệt cô rồi ra về. Họ ra về với nỗi thất vọng, buồn bã, suốt chuyến đi họ không nói với nhau quá chục câu. Tối hôm ấy ở một diễn biến khác... Bóng tối bao trùm mọi cảnh vậy, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn pha xe máy, heo hắt đi trên đoạn đường giữa hai cánh đồng, trải dài vào một ngôi làng. Tiếng ếch nhái, ve sầu vang lên tạo nên một bản nhạc hòa ca mùa hạ. Thấp thoáng bóng ai đó cầm đèn pin đang kiểm tra ruộng đồng. Chiếc xe máy đi tới ngôi làng đó, nó ngoành vào một cái hẻm nó. Dừng chân lại trước sân của một căn nhà nho nhỏ, một người đàn ông ăn mặc lịch sự, tuấn tú bước xuống, trên tay của anh xác một túi gì đó. Anh từ từ tiến vào căn nhà phía trước bỗng dưng sống mũi anh cay cay, đôi mắt rưng rưng trước cảnh tượng phía trước. Trước mặt anh là một người đàn ông đang đút cho vợ của mình ăn ở trên giường. Cô vợ mặt mày xanh xao, hốc hác nhưng sự mệt mỏi vẫn không che đi được nét đẹp trên gương mặt của cô. Nghe tiếng bước chân, người đàn ông quay phắt ra phía cửa, anh ngạc nhiên: " Đội trưởng " Anh đội trưởng từ từ tiến đến chỗ cậu, anh đặt túi đó trên cái bàn ở bên cạnh: " Tôi có chút quà nho nhỏ tặng, mong chị mau khỏe " Đoạn đội trưởng cầm lấy bàn tay của người đàn ông: " Cậu quả thật là một người chồng tốt, Khánh à " Anh Khánh cười một cái, khuôn mắt anh đầy suy nghĩ, sầu lo: " Dạ, đội trưởng đến đây có chuyện gì không ạ " Đội trưởng quay sang hỏi thăm cô vợ: " Chị có mệt lắm không ạ " Cô nở một nụ cười trên đôi môi khô, nẻ: " Dạ, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không mệt lắm đâu ạ " Nói xong cô ho sù sụ. Anh Khánh thấy vậy xoa xoa lưng vợ. Đoạn anh đội trưởng đứng dậy và kêu anh Khánh ra ngoài sân. Anh Khánh lấy trong tủ một tệp phong bì rồi đi ra. Hôm nay trời thanh, gió mát. Anh đưa ngay cho đội trưởng: " Đây là số tiền hối lộ ạ, tôi sẵn sàng chịu mọi hình phạt, chỉ mong đội trưởng tha cho vợ tôi ạ " " Tôi xin cam đoan, đây là lần đầu cũng như là lần cuối của tôi ạ " Đội trưởng gật đầu, mỉm cười, rồi lấy tệp phong bì, đoạn ngước lên nhìn mặt trăng: " Trăng hôm nay sáng thật đấy, anh có nhớ ngày hôm đó không?" " Đội trưởng nói gì, em chưa hiểu ạ?" Anh đội trưởng mỉm cười: " Ngày hôm đó, trăng cũng sáng vằng vặc. Chúng ta cùng đi làm một vụ bắt cướp, anh nhớ chứ ? Cái mạng cỏn con này của tôi cũng được anh cứu sống, anh đã vì tôi mà xả thân đỡ đạn tránh cho tôi. Anh đã phải mất đi ba tháng trời mới khỏi..." Đội trưởng đang nói thì anh Khánh cắt lời: " Không... Không bảo vệ mọi người là nghĩa vụ của một cảnh sát chúng ta ạ " Đội trưởng nhìn anh và mỉm cười: " Đúng anh nói rất đúng. Nhưng nợ là phải trả. Ắt hẳn sẽ có một ngày tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng trước tiên anh hãy cho tôi giúp đỡ vợ chồng anh trước " Anh Khánh vội nói: " Không. . Không em không cần anh trả lại mạng..." Đội trưởng cắt ngang lời anh: " Nghiêm!" Anh Khánh lập tức đứng phắt dậy, tư thế nghiêm chỉnh, rồi hai người nhìn nhau mà cười. Đoạn đội trưởng cũng đứng nghiêm nghị: " Tôi là đội trưởng, tôi ra lệnh anh phải nghe " Nói rồi đội trưởng rút trong ví ra một cái thẻ: " Trong này có đủ số tiền để cho vợ anh chữa bệnh, anh hãy cầm lấy " Anh Khánh đứng đờ người, ngạc nhiên, anh tính nói nhưng đội trưởng ra lệnh im lặng. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt xúc động của anh. Anh Khánh chỉ biết lẳng lặng tuân theo rồi nhận lấy. Anh cảm ơn đội trưởng rối rít. Nói rồi hai người đàn ông đi vào trong nhà. Nói chuyện, hỏi thăm cô vợ một hồi, anh đứng dậy: " Thôi muộn rồi, bây giờ tôi về đây chào hai vợ chồng nha. Công việc đang chờ cậu đấy " Nghe được câu đấy, anh Khánh bất ngờ vô cùng, anh vui sướng không tả siết. Quay sang cảm ơn và chào đội trưởng. Anh tiễn đội trưởng ra về, đợi đội trưởng về hẳn. Anh chạy ngay vào nhà ôm chầm người vợ, nước mắt tuôn trào trong khi cô vợ ngơ người, cô không hiểu chuyện gì xảy ra. Không gian ấm áp lan tỏa căn nhà nhỏ. Người ta có câu đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại. Mọi lỗi lầm sẽ được tha thứ nếu họ biết nhận lỗi lầm của mình và hối cải. Vậy tại sao ta lại không thử tha thứ cho họ ? Chuyến xe cứ thế băng qua mọi nẻo đường. Chẳng mấy chốc họ đã về vào sáng hôm sau. Họ ểu oải, mệt mỏi bước xuống xe. Vừa bước xuống xe, Như bực bội, càu nhàu nhìn thẳng vào mặt Hoa: " Tại mày, tại mày mà giờ bọn mình ra nông nỗi này " Hoa cau có đáp trả: " Ai bảo chúng mày chơi làm gì " Hùng gân cổ lên: " Mày còn cãi à, chính mày là người bảo chúng tao, nài nỉ chúng tao tham gia cái ghi thức điên rồ ấy" Linh cũng nhẹ nhàng gật đầu: " Đúng vậy đó " Hoa rơm rớm nước mắt, sống mũi cô cay cay, đoạn cô cười khẩy: "Chúng mày... chơi thì tất cả cùng chơi, tao bảo chúng mày chơi nếu chúng mày không chơi thì sao, xong bây giờ chúng mày quay sang đổ lỗi cho tao, lũ khốn nạn" Nói xong Hoa quay thẳng rồi ra về. Lãnh và Vũ sững sờ trước hành động của đám bọn. Vũ chỉ thẳng tay vài mặt đám bọn: "Sao chúng mày hèn nhát thế, có làm thì phải chịu chứ, sao chúng mày lại đổ hết tội lên đầu con Hoa chứ" Vũ thấy vậy liền nhảy bổ vào nói: "Lãnh nó nói đúng đấy, chúng mày nên xem lại bản thân đi, với việc này chúng ta phải đoàn kết với nhau chứ. Thôi chúng mày chạy đi gọi con Hoa lại đây đi" Cả lũ im lặng, cúi gầm mặt xuống và không nói gì và cùng nhau đi tìm con Hoa. Thực chất họ rất quý trọng tình bạn nhưng vì sợ hãi và hoảng loạn quá quá nên họ mới cư xử như vậy. Con quỷ mà họ lỡ dại triệu hồi nó rất mạnh. Chính họ cũng không biết họ sẽ giữ được cái mạng nhỏ nhoi của mình được bao lâu. Đi được khoảng độ mười phút thì Như thốt lên: "Kìa! con Hoa kìa chúng mày" " Ơ, Hoa ơi... Hoa. . Mày làm gì vậy ?" Không ai bảo ai, tất cả họ cùng về phía Hoa. Trông cô rất lạ, cô đang đi từ từ tới phía một chiếc xe tải đang phi vun vút từ phía sau. Cô cứ thế đi, gương mặt thẫn thờ. Trông cô lúc này như một người mất hồn. Một bước, hai bước rồi ba bước... Cô mặc kệ những lời gào khóc hoảng sợ từ đám bạn. Họ chạy thật nhanh về phía cô nhưng không kịp nữa rồi. Chiếc ô tô đã lao tới, chắn đi tầm nhìn của họ. Mọi thứ như một thước phim quay chậm. Họ thất thần đứng khựng lại, tim ai cũng như muốn rơi ra hẳn ngoài. Khi chiếc xe đi qua chỗ Hoa thì họ mới thở phào nhẹ nhõm, đã có ai đó kéo cô sang phía bên kia đường. Họ thấy vậy chạy thật nhanh tới chỗ cô Hùng lay lay người Hoa mếu máo: " Hoa ơi, mày sao rồi, mày tỉnh lại đi, tao xin lỗi mày " Cả đám thấy vậy cũng xin lỗi cô. Mặt Hoa vẫn cứ đờ đẫn, không màng tới xung quanh. Không khí căng thẳng đến tột độ, giọng một người phụ nữ vang lên: "Con bé đã bị thôi miên rồi" Một giọng nói rất quen thuộc, hình như họ đã từng nghe ở đâu đó rồi. Người phụ nữ từ từ cởi khẩu trang ra, Như thốt lên: "Cô Liêm..." Không chỉ có Như, gương mặt đám bọn tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô nhìn đám bọn mỉm cười, anh mắt của cô nhìn vào lá bùa đang cầm trên tay của Hoa, gương mặt cô biến sắc: " Mà... sao trên tay Hoa lại có lá bùa này vậy?" - cô hỏi chúng tôi Lãnh nhanh nhảu trả lời: "À cái này là cô Ất đưa cho chúng cháu bảo đây là bùa bình an ạ" Cô giật mình: " Cô Ất đưa?" Đám bọn nhìn nhau rồi gật nhẹ. Cô trau mày: " Sao lại có thể thế, không xong rồi "