Chương 11: Vạn vật thay đổi

Giả Diện Quỷ

Văn Nam 09-08-2023 19:01:58

Đôi mắt Lãnh mở trừng trừng để chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này. Cú sốc bất ngờ này đã khiến hai bên tai của anh như ù đi, đầu óc choáng váng, đứng không vững, những dòng lệ cứ thế tuôn ra. Đây là lần thứ hai mà họ đã trải qua cảm giác này, cái cảm giác mà không ai muốn trải qua. Chuyến đi lần này thực sự rất khốc liệt, chính họ cũng chẳng biết sẽ giữ được cái mạng nhỏ bé này bao lâu. Linh ngồi thụp xuống khóc lóc, tay cô không ngừng lay lay người Hùng: " Dậy đi... mày ơi dậy đi " Ấy thế cô có lay mạnh thế nào đi chăng nữa thì Hùng vẫn chỉ nằm im bất động. Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, để ý kĩ thì trên mắt của anh vẫn còn vương vẫn một vài giọt lệ. Có vẻ trước lúc chết anh đã chiến đấu một cách anh dũng, anh khóc bởi vì phải xa những người bạn, anh khóc bỏi vì từ giờ anh sẽ không còn được cùng với họ sát cánh bên nhau nữa. Tiếng khóc của Linh và Hoa vang vọng khắp khu rừng. Khung cảnh lúc ấy trông thật thê lương, sầu não đến nhường nào. Lãnh và Vũ cố gắng gạt đi những dòng lệ, họ lấy lại bình tĩnh rồi ra dìu Hoa và Linh dậy, Hoa cúi gầm mặt xuống: " Mày ra đi thanh thản nha... mày sẽ luôn ở trong tim bọn tao..." Vũ cũng nắm lấy tay của thằng Hùng: " Cảm ơn mày vì đã là bạn của bọn tao. ." Linh chấp hai tay lại: " Mong mày yên nghỉ nha " Lãnh quỳ xuống vái một lạy: " Cảm ơn mày đã ở bên bọn tao trong suốt thời gian qua, cảm ơn mày vì mày đã là bạn của bọn tạo. Mong kiếp sau chúng ta mãi mãi vẫn là anh em " Nói rồi họ im lặng một lúc, dường như để tưởng nhớ người bạn đã chiến đấu anh dũng của họ. Một thứ ánh sáng nhè nhẹ phát ra, cơ thể của thằng Hùng dần tan biến thành những đốm sáng màu trắng, rồi hòa tan trong không khí. Lãnh và đám bọn hết sức ngạc nhiên. Trên mặt đất giờ chỉ còn lại thanh kiếm đang phát sáng của Hùng. Lãnh lặng lẽ tới cầm thanh kiếm Hùng mà cắm thẳng xuống đất: "An nghỉ nha mày..." Vậy là một người nữa lại ra đi... Anh quay sang đám bọn rồi gằn giọng: " Chúng mày thấy đấy... chuyến đi này rất nguy hiểm, nó đã khiến... thằng Hùng... Cho nên là chúng ta phải đoàn kết... để diệt được con quỷ đó... tao không muốn ai trong số chúng ta phải hi sinh đâu... bây giờ chúng ta sẽ đi cùng nhau... Nhưng nếu chẳng may tao mà có mệnh gì thì... chúng mày... hãy cứ bước tiếp... đừng từ bỏ... chúng mày hãy diệt con quỷ này... nghe rõ chưa " Hoa sụt sùi, đoạn cô đưa bàn tay của cô ra: " Mày đừng có nói gở thế. . chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua được chuyện này " Hiểu ý , Hùng và Linh cũng úp bàn tay của họ lên bàn tay của Hoa: " Đúng rồi... chúng ta hãy cùng nhau vượt qua " Lãnh cũng không ngoại lệ, anh mỉm cười vì sự đoàn kết của nhóm bạn. Anh cũng giơ tay ra, rồi cả nhóm đồng thanh: " Cố lên!" Hai chữ "cố lên" được vang lên mạnh mẽ, dứt khoát. Dường như khắc sâu trong đó là sự nhiệt huyết cháy bỏng, sự quyết tâm, mong muốn được trả thù cho những người bạn của họ, mong muốn được thoát khỏi nơi quỷ quái này. Họ tựa như những chiến binh đang bị dìm sâu trong bóng tối, họ phải cố gắng vượt qua mọi hiểm nguy, mọi khó khăn để vươn tới ánh sáng của sự tự do. Họ ngồi xuống nghỉ ngơi đôi chút, đột nhiên mọi thứ xung quanh trở nên tối om, tối đen như mực, thậm chí Lãnh giơ tay mình ra trước mặt còn không nhìn thấy bàn tay của anh. Biết có điều chẳng lành, anh hét lên: " Chúng mày nắm hết tay nhau vào " Họ lập tức nắm chặt hết tay nhau lại. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Lãnh có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên dữ dội, chưa được đầy hai phút sau thì mọi thứ bỗng yên lặng trở lại. Đến giờ chúng tôi chỉ còn cảm nhận được những cơn gió đang rít lên liên tục như ai đó đang gào thét giữa khoảng không vô tận. Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo đến lạ thường. Một cái lạnh của mùa đông, à không, đó chính là cái lạnh của âm khí, cái lạnh khiến ai nấy đều ghê sợ, gai người. Âm khí đang bao trùm lấy họ. Một mùi hôi thối của xác chết, hòa quyện với mùi máu tanh nồng nàn bốc lên khủng khiếp, chúng sộc thẳng vào sống mũi của họ. Cứ như họ đang ở trên một tấn xác người chết vậy. Đột nhiên mọi thứ sáng lên quá bất ngờ, thứ ánh sáng bất ngờ ấy đã khiến họ choáng váng, phải mất một lúc họ mới lấy lại định hình. Cả bọn ngạc nhiên vì trước mặt họ bây giờ không phải là một rừng núi âm u nữa mà là ba cái hang động hình mặt quỷ phía trước cũng với ba đường đi tới mỗi hang động. Chính xác hơn là họ đang đứng ở trên một hòn đảo bay. Ở phía dưới là hàng trăm à không hàng triệu các con quỷ đang chờ đợi con mồi rơi xuống... Chúng gào thét lên ầm ĩ, chúng như những con quỷ bị bỏ đói lâu năm. Hoa nhìn xung quanh một lượt, mái tóc của cô bay lớt phớt trong gió, cô lên tiếng: " Chúng ta đang ở chỗ quái quỷ gì đây " Lãnh suy nghĩ một hồi rồi đáp: " Tao nghĩ Tâm quỷ này không hề tầm thường chút nào, không phải chỉ có giết mấy con quỷ và tìm hang động, mà tao nghĩ chúng ta sẽ phải trải qua mọi thử thách ở đây " Anh vừa dứt lời thì một con quỷ bay từ dưới lên, tính vồ lấy anh, bất giác anh nhảy về một phía và chém tan biến nó. Lại thêm một con nữa, con nữa bay lên. Lãnh thúc giục đám bọn: " Chạy đi chúng mày... nhanh lên " Vũ vội vã hỏi: " có ba đường dẫn tới ba hang động giờ chạy theo đường nào đây. ." Lãnh và Hoa vẫn đang giết bọn quỷ bay lên, anh thúc giục: " Đường nào cũng được, nhanh lên " Quỷ bay lên càng ngày càng nhiều, sức lực của họ cũng dần cạn kiệt. Trông cảnh tượng lúc này không khác gì những con thiêu thân đang bay vào những cây đèn đang phát sáng. Vũ nắm tay Linh rồi chạy ở đường giữa, thấy vậy Lãnh và Hoa cũng chạy theo. Đường đi không to nhưng cũng không quá nhỏ vì vậy họ cũng có thể chạy qua. Mấy con quỷ bay lên liên tục, có một con bay tới chắn ngay đường Lãnh. Không nghĩ ngợi nhiều anh lấy chân đạp cho nó xuống. Lãnh và đám bọn chạy thục mạng, cuối cùng họ cũng vào được hang động. Họ đang thở hổn hển thì có hai bóng dáng quen thuộc chạy đuổi theo. Đó là Hùng và Như... Hoa và Linh thấy vậy gào lên. Đoạn hai người họ tính chạy ra ngoài. Biết chắc chắn là quỷ giả dạng, Lãnh và Vũ đã ôm ghì lấy họ không cho họ ra ngoài lại. Hoa giãy giũa: " Mày thả tao ra... để tao ra cứu Như, thả tao ra..." Lãnh cố gắng giải thích nhưng có lẽ vì tình bạn của cô và Như quá sâu đậm nên cô mặc kệ những lời anh nói. Cô cắn tay anh rồi tính phi thân ra ngoài. Nhưng cô bỗng đứng lại khi nhìn thấy hình dạng của Như và Hùng đang cào cấu vào khoảng không trước họ. Có vẻ miệng hang như có một bức tường vô hình đang chắn không cho hai con quỷ kia vào. Hoa rưng rưng nước mắt, tính đưa tay ra vuốt mặt Như, Lãnh vội chạy ra ngăn ngăn cản ngay... Ngay tức khắc Như và Hùng móc hai tay vào miệng của họ rồi xé ra, những người trong hang tròn mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. đoạn Như và Hùng chọc tay vào mắt mình rồi móc ra để lộ cái hố đen xâu hoắm nhung nhúc ròi, bọ đang ngọ ngoạy bên trong... Cái miệng tong tỏng máu chảy ra nhoẻn một nụ cười ghê tởm. Cảnh tượng trước mắt họ thật là kinh tởm và buồn nôn hết sức, chỉ hai từ kinh khủng cũng chưa diễn tả được cảm giác của đám bọn lúc đó. Hoa và Linh sợ hãi lùi về phía sau rồi nắm lấy tay nhau... Hòn đảo nho nhỏ mà họ đứng đó ban đầu thì giờ đã được lấp đầy đi bằng những con quỷ, bọn chúng chen chúc nhau. Nếu họ mà còn đứng đó thì chắc giờ làm món ăn cho chúng hết rồi. Cái miệng hang động tự dưng đóng sập lại, hang động này cũng không quá rộng nên ánh sáng của những thanh kiếm soi rọi mọi thứ trong hang động. Họ quyết định đi sâu vào bên trong thì có hai lối đi cho họ lựa chọn, Hoa nhòm nhòm vào hai lối đi: " Bây giờ chọn đường nào giờ, chúng mày " Lãnh đăm đăm suy nghĩ một hồi, đoạn anh chỉ tay về phía đường bên phải: " Tao nghĩ nên chọn đường bên tay phải..." Cả bọn nhìn Lãnh thắc mắc rằng tại sao lại chọn đường đó. Anh hiểu ý liền lắc lắc đầu: " Tao cũng không biết nữa... chắc do linh cảm của tao. Tao nghĩ vậy còn chúng mày nghĩ sao " Vũ nắm lấy tay Lãnh mà nói: " Tao tin mày " Hai người còn lại cũng gật đầu đồng tình. Đến nước này rồi họ cũng không biết chọn đường nào cả, chi bằng liều mạng nghe theo Lãnh, biết đâu linh cảm của anh lại đúng. Họ tính bước vào lối đi đó thì cái lối đi bên cạnh bỗng sập, những tảng đá cứ thế rơi xuống, trong tích tắc thì đã lấp đầy lối đó Cả đám kinh ngạc nhìn, đoạn Vũ cười: " May quá... Nếu chúng ta vào đó thì chắc chúng ta sẽ bị mấy tảng đá đó đè bẹp rồi " Lãnh thở phào nhẹ nhõm vì linh cảm lần này của anh đúng nếu không chắc khi chết rồi anh vẫn ân hận vì đã hại đám bạn. Họ bước vào lối đó rồi lần mò tìm đường ra. Tiếng chân của họ vang lên đều đều khắp hang. Đi được một đoạn thì Lãnh thấy phía trước có ánh sáng, anh đoán đó là hướng ra, vội vàng cùng đám bọn chạy tới. Họ bước vào bên trong thứ ánh sáng ấy, vẫn là một thứ ánh sáng khiến họ chói mắt, một lúc sau thì mọi thứ mới hiện ra... Điều kì lạ thay, họ lại đứng lại chỗ ban đầu mà đám bọn tới, những sợi chỉ vẫn còn cuộn ở các thân cây, thanh kiếm của Hùng vẫn còn ở đó. Họ ngơ ngác nhìn nhau. Nửa vui, nửa sợ. Vui vì họ không phải đối mặt với bóng tối và sự lo lắng khi ở trong hang. Sợ vì họ không biết rốt cục điều gì sẽ xảy ra tiếp, có thể một thứ kinh khủng hơn mọi thử thách trước chăng? Họ đang hoang mang thì một tiếng cười trong trẻo nhưng cũng có phần ma mị vang vọng khắp bốn bề. Sau đó là một tiếng đàn cũng vang lên. " Hự " Lãnh kêu lên nhè nhẹ. Có một thứ gì đó đã chém sượt tay anh, Lãnh liền quay ngay ra đằng sau thì những cái cây cũng bị đứt làm đôi. Biết có một thế lực nào đó rất mạnh, anh run run sợ hãi. Anh nghĩ thầm chẳng may cái thứ đấy trúng thẳng vào người anh thì chắc anh cũng sẽ bị đứt đôi như mấy cái cây kia chắc. Vẻ mặt của Vũ toát lên sự lo lắng: " Mà. . y làm sao vậy, sao tay mày chảy máu kìa " Lãnh lắc đầu. Cũng may vết thương chỉ sượt qua tay anh nên không quá nguy hiểm. Một tiếng đàn khác cất lên. Linh kêu lên một cái Thấy vậy Lãnh quay sang thì thấy cô cũng bị một vết cứa tương tự như anh. Cứ thế cứ mỗi tiếng đàn vang lên thì lại có một người bị vậy tiếp đến Vũ và Hoa cũng bị y như vậy. Vừa sợ, vừa tức, Lãnh bất lực gào thét lên : " Con quỷ nào đó... mau bước ra đây, đừng có trốn tránh hèn nhát vậy chứ " Tiếng đàn vang lên bốn lần xen với tiếng cười ma mị khắp tứ phía... Lãnh hét lên: " Nhảy sang bên đi chúng mày " Cả đám lập tức làm theo anh, cả bọn ngã sõng soài ra đất. Những cái cây phía sau họ cứ thế đứt đôi. Anh đang hoang mang thì tiếng cười lại cất lên. Lần này tiếng cười không còn ở tứ phía nữa mà Lãnh đã định hướng được tiếng cười đó. Nó phát ra từ phía trên ngọn cây. Theo phản xạ anh quay đầu lên nhìn thì nổi bật ở giữa những tán cây màu đen là một cô gái với mái tóc trắng mượt mà phất phơ trong gió. Cô mặc trên mình một bộ váy trắng dài quá chân. Cô ngồi trên những tán cây, trên đùi đặt một cây đàn tranh màu trắng. Bỗng cô bay xuống một cách thật nhẹ nhàng yểu điệu thục nữ. Đến lúc này Lãnh mới nhìn thấy rõ mặt của cô gái kia. Cô quả thật rất xinh đẹp, đôi môi trái tim đỏ hồng, sống mũi cao cao. Đôi mắt phượng đen nhánh kết hợp với đôi lông mày ngài sắc xảo đã tạo điểm nhấn trên khuôn mặt cô đầy đặn xinh xắn của cô. Chỉ với một cái liếc mắt của cô cũng đủ để khiến hàng vạn người mê. Chỉ có điều không ngờ một tuyệt thế giai nhân như thế lại có một nụ cười gai người đến như vậy...