Thấy Lưu A Cẩu nhìn về phía mình, Trần Triệt lập tức giả bộ bất ngờ, sau đó lại tỏ vẻ phẫn nộ.
Lưu A Cẩu thấy thế cười gằn.
Ngay sau đó, hắn giơ tiếp tục gặm gà quay, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều dừng trên thân Trần Triệt, giống như hắn đang gặm không phải gà quay, mà là Trần Triệt.
Trần Triệt né tránh ánh mắt hung ác kia, nhìn quanh một vòng.
Sau ổ ăn mày là tường thành, một trăm mét về hướng đông là mương thoát nước. . .
Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi hôi thối từ mương thoát nước truyền đến. . . .
Đang lúc hắn quan sát hoàn cảnh chung quanh thì một tên ăn mày bẩn thỉu trong nhóm Lưu A Cẩu chạy chậm về phía hắn.
Trần Triệt thấy thế, nội tâm cũng không có bao nhiêu chập trùng.
Đang thời điểm họp chợ, trên đường có nhiều người.
Lưu A Cẩu to gan cũng sẽ không dám làm gì.
Nếu không thì đêm hôm đó hắn trực tiếp vác đao vào trong nhà là được rồi, cần gì phải đi trộm Liệt Dương thạch?
Xét đến cùng, con người đều sợ chết, Lưu A Cẩu cũng không ngoại lệ.
Phái tên ăn mày này tới tám chín phần mười là để chuyển lời.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trần Triệt vẫn lui lại hai bước.
"Hắc hắc, mặt trắng nhỏ, ngươi sợ cái gì, ta tới giúp A Cẩu ca chuyển lời!"
Tiểu ăn mày cười hắc hắc.
"Lời gì?"
Trần Triệt nghiêm mặt hỏi.
"Hắn nói mấy ngày nữa hắn liền gia nhập Hắc Hổ bang, cho nên đừng tưởng rằng có tên cữu cữu thì có thể thế nào, cuộc sống sau này còn dài mà, chờ xem đi, cho ngươi lãnh đủ!"
Tiểu ăn mày tỏ vẻ đắc ý, giống như hắn là Lưu A Cẩu.
Trần Triệt không nói gì.
Tiểu ăn mày lại nở nụ cười.
"Đương nhiên, A Cẩu ca cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, hắn còn nói, chỉ cần bây giờ ngươi qua dập đầu ba cái, đồng thời hô to một tiếng gia gia ta sai rồi, việc này coi như bỏ qua.
Thế nào?"
"Cút!"
Trần Triệt tức giận mắng.
Dĩ nhiên không phải vì này loại khiêu khích cấp thấp này, nhưng đây là phản ứng phù hợp tính cách chủ cũ của thân thể này.
"Ha ha ha, cần gì chứ. . . Phi!"
Tiểu ăn mày xì một tiếng khinh miệt, một ngụm nước bọt từ trong miệng hắn bay ra, rơi vào bánh nhân thịt trong tay Trần Triệt.
Nhìn xem ngụm nước bọt tanh hôi trên bánh, mắt Trần Triệt đỏ lên.
Lần này hắn thật sự tức giận!
Bánh này là hắn chuẩn bị mang về cho mẫu thân ăn, trị giá mười lăm đồng tiền.
Nếu mẫu thân thiêu thùa may vá. . . Có khả năng tốn nửa ngày mới có thể kiếm được số tiền này.
Nghĩ tới đây, tay cầm lấy bánh bắt đầu run rẩy, giờ khắc này, hắn hận không thể trực tiếp móc dao găm ra đâm chết tên ăn mày trước mặt!
"Công tử, ngài là người có ăn, xin ngài thương xót, cho ta cái bánh này đi."
Tiểu ăn mày vừa nói vừa cười xấu xa, giơ tay chộp tới cái bánh trong tay Trần Triệt, sau đó dùng sức kéo một cái!
"Lấy đi!"
Trần Triệt không có phản kháng , mặc cho hắn cầm lấy cái bánh.
Tiểu ăn mày cầm được cái bánh liền chạy về chỗ Lưu A Câu tranh công, nâng vò rượu uống một hớp, sau đó bắt đầu ăn bánh.
Lưu A Cẩu nhìn Trần Triệt phẫn nộ mà không thể làm gì, vừa che vết thương trên bụng vừa cười ha ha, giống như đang phát tiết oán khí nhiều năm.
Một đám ăn mày cũng cười to theo.
Nhìn cảnh này, mặt Trần Triệt đỏ bừng, cuối cùng xoay người rời đi. . . .
Sau khi xoay người, vẻ giận dữ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Đi Lâm thị cầm chút vải thêu thùa xong, hắn nhanh chóng trở về nhà.
Ngày này trôi qua rất nhanh.
Đêm khuya, bên ngoài phòng yên tĩnh, không một tiếng động.
Trần Triệt ăn mặc quần áo màu đen lặng yên rời khỏi nhà.
Bởi vì tà ma nên ban đêm trên đường phố không có một ai.
Nếu không phải cữu cữu lưu lại một khối Liệt Dương thạch, hắn cũng không dám hành động ban đêm.
Đi nhanh dọc theo đường nhỏ, khoảng một phút sau hắn liền đi tới cạnh mương thoát nước gần ổ ăn mày.
Trong mương thoát nước ngùn ngụt khí thối, không chỉ có nước thải sinh hoạt trong nội thành mà còn có vật bài tiết của đám ăn mày kia.
Cố chịu đựng mùi thối, Trần Triệt tìm một cây to rồi ẩn núp vào đó.
Mượn ánh trăng, hắn thấy đám ăn mày đang ngủ say.
Chuyện hắn muốn làm. . . Là ở chỗ này chờ.
Chờ Lưu A Cẩu tới đây giải quyết hắn liền ra tay.
Ban ngày hắn thấy Lưu A Cẩu uống nhiều rượu.
Nếu bình thường thì không sao, Lưu A Cẩu sẽ ngủ một giấc tới sáng.
Nhưng bây giờ hắn bị thương, không có khả năng ngủ say.
Dưới tình huống này, tám chín thành sẽ tới đây giải quyết lúc nửa đêm.
Đây là cơ hội khó có được, nhất định phải thử một lần.
Nếu không chờ đến khi Lưu A Cẩu gia nhập Hắc Hổ bang, sau này coi như giải quyết hắn cũng sẽ dính đến nhiều phiền phức. . . .
Trong đêm tối vô cùng yên tĩnh.
Chờ đợi chốc lát về sau, có một tên ăn mày đi tới.
Trần Triệt thò đầu ra xem xét, xác nhận không phải Lưu A Cẩu lại tiếp tục ẩn nấp.
Một khắc đồng hồ. . .
Nửa canh giờ. . .
Một canh giờ. . .
Trần Triệt mặc đồ đen trốn sau gốc cây không nhúc nhích, như hoà cùng bóng đêm.
Không biết qua bao lâu, một tên ăn mày thon gầy ôm bụng lảo đảo đi về phía mương thoát nước này.
Thấy người này, nhịp tim Trần Triệt nhịp bắt đầu tăng.
Lưu A Cẩu!
Cuối cùng cũng chờ đến!
Hít sâu một hơi, hắn lặng yên di chuyển.
Bởi vì ban đêm lạnh lẽo, trên thân Lưu A Cẩu có thêm một cái áo choàng rách.
Đi đến cạnh mương thoát nước, hắn mơ mơ màng màng cởi dây lưng quần, bắt đầu tiểu.
Hai mươi mét!
Mười mét!
Trần Triệt quả quyết bước nhanh hơn!
Hắn không phải sát thủ chuyên nghiệp, còn không cách nào lặng yên tới gần mục tiêu.
Hình như nghe tiếng động sau lưng, Lưu A Cẩu nháy mắt trở nên cảnh giác, vô thức xoay người qua.
Trong mơ mơ màng màng, hắn thấy được một gương mặt quen thuộc.
Nhưng sự lạnh lẽo quyết tuyệt trên gương mặt khiến hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Không đợi hắn phản ứng, một mảnh sương đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt!
Ngay sau đó hắn liền cảm giác hai mắt đau nhói!
"A!"
Lưu A Cẩu vô thức che mắt, một giây sau, hắn lại cảm thấy phần bụng tê rần, sau đó chính là tiếng lưỡi dao đâm vào thịt!
"Trần. . . Trần. . ."
Lưu A Cẩu khó khăn phun ra một chữ.
Giờ khắc này, trong lòng của tràn ngập sự khiếp sợ!
Hắn chẳng thể nghĩ tới. . . Một thư sinh cổ hủ cũng dám làm ra chuyện này!
"Trần cái đầu của ngươi! Ai kêu ngươi gọi người làm dơ bánh của lão tử!"
Trần Triệt thấp giọng mắng một câu, sau đó kéo dao găm, máu tươi văng khắp nơi.
Thân thể Lưu A Cẩu triệt để mềm đi.
Xác định Lưu A Cẩu chết hẳn xong, Trần Triệt sờ người hắn, lấy ra hai lượng hoàng kim.
"Hoàng kim? Hỗn đản này thật có tiền! Cũng không biết lấy đâu ra!"
Trần Triệt nhét hoàng kim vào trong ngực, cũng không có vội vã rời đi.
Vừa rồi Lưu A Cẩu hô to một tiếng, hẳn là đã kinh động đến đám ăn mày.
Chờ giây lát sau, thấy có tên ăn mày tiến đến xem xét tình huống, hắn đá thi thể Lưu A Cẩu rơi vào mương thoát nước rồi mới xoay người vắt chân lên cổ chạy mất.