Trong nửa tháng sau đó, Trần Triệt thỉnh thoảng mang vài người Lang Nha đường ra khỏi thành tìm dược liệu.
Dựa theo kế hoạch của hắn, không bao lâu hắn sẽ tìm được thiên tài địa bảo bên ngoài thành, sau đó tu vi tăng nhanh như gió, bước vào Đồng Bì cảnh.
Nhưng đáng nhắc tới chính là thật sự giúp Đỗ Bằng tìm được một gốc thảo dược có chút quý giá.
Tuy không đạt đến cấp bậc thiên tài địa bảo nhưng cũng trị giá mười mấy lượng bạc.
Có thể dẫn người ta đi kiếm tiền, làm người lại có chút trượng nghĩa, thêm thực lực mạnh mẽ, dần dần, Trần Triệt càng nổi bật ở Lang Nha đường, mấy võ giả Khí Huyết cảnh cũng bắt đầu để hắn cầm đầu, đồng thời không ngừng tuyên truyền lòng trượng nghĩa của hắn, mấy đường khẩu khác cũng bắt đầu lưu truyền chuyện hắn liều mình cứu đồng bạn. . . .
Chạng vạng tối hôm nay.
Trần Triệt đang chuẩn bị tập trung mấy người ngày mai ra khỏi thành tìm thảo dược, đúng lúc này, một bang chúng đường khẩu khác bước nhanh tới.
Khi nhìn thấy Trần Triệt, người này chắp tay cười một tiếng.
"Vị này là Trần Triệt huynh đệ đi, quả nhiên dáng vẻ anh hùng!"
"Chê cười."
Trần Triệt lúng túng đáp lễ.
Trên thực tế, trong nhận thức của mọi người ở thế giới này, anh hùng hẳn là phải thân cao một trượng, cường tráng như núi.
Mà dáng người của hắn mười phần cân xứng, tướng mạo cũng có chút thanh tú, căn bản không thể liên tưởng đến anh hùng.
Nhưng không có cách nào, bang phái không có văn hóa gì, khen người chỉ có vài câu như vậy.
"Vị huynh đệ này vội vã chạy đến, có chuyện gì không?"
Trần Triệt đáp lễ xong liền hỏi.
Người kia mỉm cười, giải thích:
"Là như vậy, bang chủ nói giờ Dậu đêm nay hắn muốn tổ chức tiệc ở tổng đà, khoản đãi huynh đệ trong bang, ta cố ý tới thông báo cho mọi người."
"Thì ra là thế, chờ lát nữa ta cùng đi với các huynh đệ trong nội đường."
Trần Triệt trả lời.
"Tốt, ta đây đi thông báo đến các đường khẩu khác."
Người kia nói rồi vội vàng xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn đi khỏi, Trần Triệt mới báo tin cho những người khác trong đường khẩu.
Còn đường chủ Từ Phong, hôm nay hắn không ở đường khẩu.
Trên thực tế, gia nhập Lang Nha đường hơn một tháng mà hắn chỉ gặp Từ Phong mấy lần. . . .
Trên đường đi tổng đà, mấy người đều đang nghiên cứu thảo luận vì sao bang chủ mời mọi người ăn tối.
Bang chủ là người luôn keo kiệt, trong bang không ai không biết.
Hắn mời nhiều người ăn uống thế này tám chín phần mười là có chuyện quan trọng muốn bàn giao.
"Có thể là chuyện Tế Thế minh. . ."
Trần Triệt suy đoán.
Hai ngày trước hắn nghe được một chút tiếng gió, trong vòng một tháng, người của Tế Thế minh sẽ đến Thạch Hỏa thành.
Thế lực trong Thạch Hỏa thành đã sớm có cách cục, bây giờ đột nhiên có một thế lực cường đại bên ngoài chen vào, chắc chắn các thế lực khác sẽ thương lượng xem ứng đối ra sao.
Nếu bang chủ muốn tổ chức tiệc, vậy có nghĩa là các thế lực lớn đã thương lượng xong rồi, hiện tại sẽ truyền ý định bọn hắn xuống. . . .
Sự thật không khác suy nghĩ của Trần Triệt lắm.
Sau khi đến tổng đà, Phùng Đại Xuyên liên tục nhấn mạnh chờ Tế Thế minh vào thành, tất cả mọi người trong bang nhất định phải điệu thấp làm việc, không được trêu chọc thị phi.
Đám bang chúng Thiên Lang bang cũng biết nặng nhẹ.
Ngày thường bọn hắn phạm tội, cho ít tiền, tùy tiện ngồi tù mấy ngày là xong.
Nhưng khi ngườỉ Tế Thế minh người tới thì không chắc.
Mặc dù nói người ta cũng xuất thân giang hồ nhưng thân phận bây giờ là quan quân.
Nếu rơi vào tay người ta, chết cũng chỉ có thể là chết vô ích. . . .
Xong chính sự, mọi người bắt đầu ăn.
Phùng Đại Xuyên chuẩn bị món ăn rất bình thường, bởi vì nhiều người cho nên bầu không khí cũng tương đối náo nhiệt.
Các đường khẩu cùng ăn uống linh đình, uống đến quên cả trời đất. . . .
Sau gần nửa canh giờ.
Trong một bàn, Phùng Đại Xuyên cùng hai Phó bang chủ đã rời tiệc, chỉ còn lại mấy đường chủ Đồng Bì cảnh.
Đường chủ Lang Trảo đường Thẩm Tiến uống một chén rượu xong cố ý liếc nhìn bàn của đám người Lang Nha đường.
Lúc này nơi đó có một đám người đang mời rượu Trần Triệt, trông vô cùng náo nhiệt.
"Từ Phong, Trần Triệt trong nội đường các ngươi đúng là rất được hoan nghênh nha, ta thấy không bao lâu nữa đường chủ Lang Nha đường phải thay người."
Bình thường hắn không hoà hợp với Từ Phong lắm cho nên có cơ hội hắn liền công kích một chút.
Từ Phong theo ánh mắt hắn nhìn về phía bàn Lang Nha đường, nở nụ cười khinh miệt.
"Đặt tâm tư ở mấy chuyện này, khó thành đại khí."
Dĩ nhiên hắn biết Lang Nha đường có thêm người như Trần Triệt, còn rất được lòng mọi người.
Nhưng hắn cũng không quá để ý.
Bởi vì hắn biết rõ, ở thế giới này, thực lực mới là hàng đầu.
Không có thực lực, những thứ khác đều vô nghĩa.
"Đạo lý thì như thế nhưng ta nghe nói Tế Thế minh hết sức ưa thích loại người này.
Chờ người Tế Thế minh tiến vào thành, loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền này, chậc chậc chậc. . ."
Thẩm Tiến nói đến đây, không tiếp tục nói nữa.
Vẻ mặt Từ Phong thay đổi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, ngươi suy nghĩ nhiều!". . .
Tiệc rượu qua đi, mấy người trong Thiên Lang bang đườn ai nấy đi.
Ban đêm, trên đường phố, Trần Triệt đỡ Vương Chấn đã uống đến say không còn biết gì chậm rãi đi về nhà.
Vương Chấn ôm lấy vai Trần Triệt.
"Cháu trai. . . Cuối cùng ngươi cũng có chút tiền đồ. . ."
Mặt Trần Triệt đỏ bừng, nhếch miệng cười một tiếng.
"Lúc này chưa đến đâu."
Người nào cũng vậy, sau khi được một đám người khen tặng thì sẽ khó mà không vui vẻ, hắn cũng không ngoại lệ.
"Hắc hắc. . . Trước kia ta lo lắng cho tỷ tỷ và ngươi. . . Có một số chuyện không dám làm.
Hiện tại ngươi có tiền đồ. . . Không cần ta bảo hộ, ta có thể yên tâm lớn mật đi làm chuyện của mình."
Vương Chấn mơ mơ màng màng nói.
Trần Triệt nghe xong khẽ hỏi: "Cữu cữu, ngươi muốn làm cái gì?"
"Nấc. . . Ta muốn. . ."
Vương Chấn còn chưa nói hết thì bỗng nhiên có một người xuất hiện chắn trước mặt hai người.
"Trần Triệt, Vương Chấn, ha ha, thật trùng hợp nha."
Nghe giọng nói này, Vương Chấn tỉnh rượu trong nháy mắt, tranh thủ thời gian đứng thẳng người.
"Từ. . . Từ đường chủ. . ."
Trần Triệt thì trực tiếp chắp tay thi lễ một cái.
"Gặp qua Từ đường chủ."
Người chắn đường bọn họ lại không phải ai xa lạ, chính là đường chủ Lang Nha đường Từ Phong.
Từ Phong cười nhạt một nói: "Không cần khách sáo, ta cũng chỉ đi ngang qua mà thôi."
Nghe nói thế, Vương Chấn đang chuẩn bị thở phào. . . Nhưng câu tiếp theo của Từ Phong lại khiến cho lông tơ hắn đều dựng ngược lên!
"Trần Triệt, ta nghe nói biểu hiện gần đây của ngươi không tệ, trước đó bang chủ còn dặn dò ta, nếu như ngươi gặp vấn đề gì về mặt tu luyện, sư huynh như ta nhất định phải dạy bảo ngươi thật tốt.
Trước kia ta không có công phu gì, hôm nay cũng còn chút thiếu sót, có muốn lại đi Xuân Phong lâu uống một chút nữa không, thuận tiện nghiên cứu thảo luận một vài vấn đề tu luyện?"
Trần Triệt nghe vậy nhíu mày.
Lời Từ Phong tuy rất dễ nghe nhưng trong mắt lại ẩn giấu đi tà hoả.
Rõ ràng có chút không đúng.
Nhớ lại những lời đồn về Từ Phong này trong đường khẩu, hắn mơ hồ có chút suy đoán.
Tám chín phần mười là muốn làm chuyện xấu xa gì, sau đó kéo mình đi cõng nồi.
Vương Chấn cũng ý thức được dụng ý của Từ Phong, vội vàng nói: "Đường chủ, có cần ta đi theo không, ta còn có thể uống tiếp!"
Từ Phong cười lạnh một tiếng.
"Vương Chấn, ta muốn trao đổi vấn đề về công pháp với Trần Triệt, ngươi cũng không luyện Điệp Lãng công, đi làm gì? Về nhà sớm đi."
"Nhưng mà. . ."
Vương Chấn vô thức chắc trước người Trần Triệt, cơ bắp đều căng lên, bộ dạng như sẵn sàng đón quân địch.
Từ Phong thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Nhưng hắn chưa kịp phát tác thì Trần Triệt đột nhiên kéo Vương Chấn về phía sau.
"Cữu cữu, ngươi về trước đi, ta chỉ tâm sự với đường chủ, sẽ không có chuyện gì."