Trần Triệt mang theo vật phẩm hack xuyên đến thế giới tu chân quỷ dị.
Mỗi lần tiến vào trạng thái quá tải, thân thể của hắn sẽ có chút khó chịu.
Tốc độ tu luyện công pháp tăng lên, suy nhược ho khan.
Tốc độ lĩnh ngộ quyền pháp tăng lên, cánh tay sưng đỏ.
Tốc độ tu luyện thần thông tăng lên, đầu đau muốn nứt. ...
Người mang vật phẩm bật hack, Tần Triệt bề ngoài ốm đau bệnh tật lựa chọn điệu thấp tu luyện.
Mãi đến năm Đạo Tông, tân đế đăng cơ, bắt đầu chỉnh đốn triều cương, tru diệt gian thần...
Lúc này biến cố phát sinh!
Cái gì?
Lão cha mà ta chưa từng thấy qua lại là đại gian thần?
Còn liên lụy ta, sắp bị diệt cửu tộc?
Quên đi! Không quan tâm!
Ta xem ai có thể giết ta!
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Ta Thật Sự Không Yếu Nha!
Đại Hạ, Ký Châu, Thạch Hỏa thành.
Đã tháng ba nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lẽo.
Trên đường phố cũ nát, đám người ăn mặc đơn bạc không ngừng qua lại, tiểu thương hai bên ra sức gào to, còn kèm theo tiếng xin ăn yếu ớt của một vài tên ăn mày. . . .
Trong đám người, Trần Triệt mặc trường bào thư sinh trắng, mang theo một gói thuốc vội vã chạy về nhà.
Thế giới này có tà ma hoành hành, hắn đã tới đây mấy ngày, giữa ban ngày đi lại trên đường lớn vẫn cảm giác lưng phát lạnh.
Hắn là người xuyên không.
Xuyên vào thân một người trùng tên trùng họ, Trần Triệt.
Trần Triệt mười chín tuổi, là thư sinh nghèo.
Phụ thân mười chín năm trước vào kinh tham gia khoa khảo, một đi không trở lại.
Mẫu thân Vương Nhu một thân một mình nuôi hắn lớn lên.
Cũng chính vì vậy, Trần Triệt biết rõ sự khó khăn của mẫu thân, từ lúc còn nhỏ liền lập chí dụng công đọc sách, trông chờ tương lai có thể đi theo đội tham gia khoa khảo vào kinh, thuận đường nghe ngóng tin tức về phụ thân, cho mẫu thân được yên lòng.
Nhưng không nghĩ tới chính là ải kiểm tra thứ nhất ở huyện hắn liền gặp phải sự kiện gian lận, tiếc nuối thi rớt.
Thất vọng dẫn đến khó thở, Trần Triệt thế giới này mất mạng mới khiến hắn xuyên vào thân thể này. . . .
Đương nhiên, đây đều là chuyện đã qua.
Nếu là hắn thì tìm phụ thân hay khoa khảo gì đó không còn quan trọng.
Hiện tại hắn chỉ có một mục tiêu, chính là tranh thủ thời gian kích hoạt bình ngọc mang theo trong đầu khi xuyên qua, thu hoạch được một chút năng lực giữ mạng.
Công năng cụ thể của bình ngọc hắn còn không được biết.
Nhưng chỉ cần hắn uống thuốc thì sẽ có một bộ phận năng lượng tiến vào trong bình ngọc.
Đến thế giới này mấy ngày, hắn một mực giả bệnh, mẫu thân cũng một mực cho hắn uống thuốc.
Nếu như tiếp tục giả bộ nữa thì khoảng ba bốn ngày sau bình ngọc liền có thể hấp thu đầy, đến lúc đó nói không chừng sẽ có biến đổi.
Nhưng đêm qua trong nhà có trộm, để lòng hắn càng thêm áp lực.
Hắn không chờ được.
Cho nên hôm nay hắn mới mang hơn phân nửa tiền riêng đi mua thuốc. . . .
"Chỉ mong bình ngọc là một thứ tốt. . ."
Mang theo sự trông đợi, Trần Triệt bước nhanh hơn.
Nhà hắn nằm trong một con hẻm nhỏ ở ngoại thành Thạch Hỏa thành, chỉ có hai gian nhà trệt cùng một cái sân nhỏ, hoàn cảnh không tính là tốt.
Nhưng trong loạn thế này, có đất dung thân đã coi như không tệ.
Mắt thấy đã đến đầu hẻm nhà mình, cảm giác khẩn trương trong lòng Trần Triệt vừa mới hòa hoãn, nhưng vào lúc này, trong ngõ hẻm đột nhiên có ba người xuất hiện.
Một người chừng ba mươi tuổi, một thân áo đen gọn gàng, hình thể cường tráng, làn da ngăm đen, là cữu cữu của chủ nhân thân thể này, Vương Chấn.
Sau lưng hắn còn có hai tên bộ khoái nha môn vác đao.
Thấy cảnh này, lòng Trần Triệt lộp bộp.
Trước kia cữu cữu là dân côn đồ, sau này lại xây dựng bang phái.
Thế đạo bây giờ, bang phái báo thù tương đối phổ biến.
Vì không muốn liên lụy tỷ tỷ và cháu trai, ngày thường cữu cữu rất ít qua lại với người trong nhà.
Nhưng hôm nay có chuyện gì đây?
Cữu cữu không chỉ xuất hiện ở gần nhà mình mà còn bị quan phủ tróc nã.
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Triệt mau tới hỏi thăm.
"Cữu cữu. . . Ngươi sao vậy?"
Vương Chấn nhìn thấy Trần Triệt cũng mười phần bình tĩnh, hắn không có vội vã trả lời mà nhỏ giọng nói thầm bên tai bộ khoái một câu, sau đó mới kéo Trần Triệt sang một bên.
"Không có việc gì lớn, thọc một người thôi, vào nhà lao một thời gian.
Nhưng ngươi yên tâm, ta quen người trong đó, không bao lâu là có thể ra ngoài."
Nói đến đây, Vương Chấn dừng một chút, trong mắt có chút tàn khốc, lạnh lùng nói: "Đáng tiếc, không thể giết chết tên ranh con kia!"
"Là sao, cữu cữu. . . Đến cùng có chuyện gì?"
Trần Triệt nhỏ giọng hỏi thăm.
Tuy cữu cữu rất ít qua lại với trong nhà nhưng có tình cảm sâu nặng với tỷ tỷ cùng cháu trai, ngày thường chiếu cố hai mẹ con Trần gia này không ít.
Vương Chấn trầm giọng nói: "Không phải đêm qua trong nhà có trộm sao? Sau khi mẫu thân ngươi nói cho ta biết, ta đi dạo quanh nhà ngươi, không nghĩ tới lại gặp phải thằng ranh Lưu A Cẩu kia!"
"Lưu A Cẩu?"
Trần Triệt cẩn thận nhớ lại, rất nhanh tìm được người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Lưu A Cẩu này là tên ăn mày, từ nhỏ đã lăn lộn trên phố xá, chuyện hãm hại lừa gạt trộm cắp.
Mấy năm trước tên này trộm nhà mình, kết quả bị nguyên chủ nhân bắt được, đưa đi quan phủ.
Hình như bị phán án khổ sai mấy năm.
Tính toán thời gian, là năm nay được ra ngoài.
Nguyên chủ nhân nhớ rất rõ, vẻ mặt Lưu A Cẩu khi bị đưa lên phủ rất hung ác, không ngừng mở miệng uy hiếp, nói cái gì nếu như không thả hắn, chờ hắn ra ngoài nhất định sẽ trả thù. . .
"Ta biết hắn. . . Tối hôm qua là hắn?"
Giọng Trần Triệt có chút phức tạp.
Uy hiếp thì ai cũng nói được nhưng làm lại rất ít. . .
Vương Chấn buồn bã nói: "Sáng nay ta gặp được hắn, ánh mắt hắn có vấn đề, ta đoán tám chín phần mười là hắn.
Nếu như ta đoán không lầm, tối hôm qua hắn vào nhà ngươi là muốn trộm Liệt Dương thạch."
"Trộm Liệt Dương thạch?"
Lòng Trần Triệt đột nhiên phát lạnh, sau đó hoảng sợ.
Liệt Dương thạch là đồ vật trừ tà trọng yếu của từng nhà, nếu như bị trộm, trong nhà dễ dàng bị tà ma xâm lấn.
Dựa theo luật pháp Đại Hạ, trộm cắp Liệt Dương thạch là tội trọng.
"Hắn muốn báo thù ngươi. . . Ta đây tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Đáng tiếc hình như tiểu tử này ở trong lao học được chút bản sự, ta không thể giết chết hắn tại chỗ, ngược lại quấy rầy người qua đường."
Vương Chấn tiếc hận nói.
Trần Triệt không phản bác được.
Trong nhà bị trộm, cữu cữu thấy Lưu A Cẩu gần nhà, chỉ là ánh mắt bất thiện mà cữu cữu liền phán đoán là hắn muốn trộm Liệt Dương thạch trả thù, đồng thời quả quyết ra tay muốn giết chết.
Không có chứng cớ xác thực, toàn dựa vào cảm giác, tiên hạ thủ vi cường, không để lại lối thoát.
Hình như có chút lỗ mãng. . .
Nhưng đây là đạo sinh tồn trong loạn thế!
Giờ khắc này, Trần Triệt đè nén sự phẫn nộ trong lòng.
Chẳng lẽ lúc trước nguyên chủ nhân thân thể bắt Lưu A Cẩu đưa đi quan phủ là sai sao?
Nhưng nếu như lúc trước tha hắn thì ai biết hắn có thể được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?
Hay là lúc trước nên mở một mắt, nhắm một mắt, để cho hắn trộm?
Nhưng để hắn trộm thì mình và mẫu thân ăn cái gì?
Cho nên nói, dù chọn như thế nào cũng không được.
Tại thế giới người ăn người, không có đạo lý nào cả.
Thấy Trần Triệt tỏ vẻ nghiêm trọng, Vương Chấn tiếp tục nói: "Ranh con kia bị ta thọc một đao, thương thế không nhẹ, trong thời gian ngắn không thể gây phiền phức cho các ngươi. . .
Nhưng ranh con này rất độc ác, làm việc không chừa lối thoát, chờ hắn khoẻ, nói không chừng sẽ tìm đến ngươi.
Ngươi cùng mẫu thân hạn chế đi ra ngoài, chờ ta ra rồi tính tiếp."
Trần Triệt cúi đầu, áy náy nói: "Là ta liên lụy cữu cữu. . ."
Vương Chấn nghe xong hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trần Triệt.
"Đừng nói lời này, ta là cữu cữu ngươi.
Nhưng ngươi thay đổi, nếu là trước đó, ngươi chắc chắn sẽ nghĩ đến báo quan vạch trần hắn, ha ha. . ."
Cười khẽ hai tiếng, hắn xoay người về lại bên cạnh hai tên bộ khoái.
"Tốt, ta đi, ngươi trở về chăm sóc mẫu thân thật tốt, ngươi cũng không còn nhỏ."
Trần Triệt gật đầu, nhưng hắn cũng không có vội vã tiến vào hẻm mà là dừng lại đưa mắt nhìn hai bộ khoái mang theo cữu cữu rời đi.
Đợi bóng dáng ba người hoàn toàn biến mất hắn mới nắm chặt gói thuốc trong tay, chui vào trong hẻm.