Chương 47 - Tu vi tăng vọt!

Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Bản Mệnh Điêu Thiền 17-06-2024 19:47:23

Bác sĩ thì phải chữa bệnh. Ở một mức độ nào đó, trừng trị cái ác cũng được coi là "chữa bệnh" cho thế giới này. Thế nên có thể đạt được công đức cũng là đương nhiên. Loại thứ hai. Trong mắt Thiên Đạo, hắn "chữa bệnh" cho Thám tử lừng danh Kogoro. Chỉ là Thiên Đạo cho rằng trực tiếp giết chết loại người tội ác này, coi như là cứu vớt bọn họ... Lần sau nếu có cơ hội, hắn có thể làm một thử nghiệm. Tìm một số người xấu "cải tạo" họ, biến họ thành một "người tốt". Đến lúc đó Từ Huyền có thể so sánh. Để xem giết chết luôn hay cải tạo bọn họ, trong hai loại phương án này, loại nào công đức Thiên Đạo giáng xuống nhiều hơn. "Cứ thế trước đã." Từ Huyền đặt phỏng đoán này trong lòng. Hắn cẩn thận trải nghiệm sự biến hóa của tu vi. Hai luồng công đức Thiên Đạo, tổng cộng tăng hơn một trăm năm tu vi cho hắn so với tu luyện bình thường! Nhiều hơn một chút so với lần live trước đó. Nói là công đức, thật ra là "số mệnh" và "công đức Thiên Đạo" xen lẫn cùng nhau. Chỉ là hiệu quả của "công đức Thiên Đạo" hơn "số mệnh" gấp mười lần. Từ Huyền tự động bỏ qua hiệu quả của "số mệnh". "Lập thiết lập cá nhân, quả nhiên hữu dụng." "Khó trách những streamer kia đều cố gắng trăm phương nghìn kế để thiết lập hình tượng." Từ Huyền có hơi cảm khái. Không uổng công hắn đã làm việc chăm chỉ như một bác sĩ. Nhưng so với làm thầy bói thì được Thiên Đạo thiên vị hơn nhiều. Nếu như không có thiết lập nhân vật "bác sĩ" này, chỉ sợ phần thưởng lớn nhất trong "công đức Thiên Đạo" sẽ không còn nữa! Tăng thêm hơn một trăm năm tu vi, điều này đã nâng cảnh giới của Từ Huyền lên trung kỳ "Luyện Tinh Hóa Khí" ! Nếu để cho những "người tu hành" khác biết, chỉ sợ sẽ ghen tị đến phát điên mất! Tu hành ở thế giới này có hiệu quả và lợi ích thấp đến không thể tưởng tượng được. Lợi ích thu được từ một buổi live của Từ Huyền e rằng đã vượt qua thành quả cả đời vất vả của đa số người tu hành! "Live thêm vài lần nữa là có thể đột phá một cảnh giới lớn." Trong lòng Từ Huyền không khỏi có chút chờ mong. Ở thời đại này, giới tu hành không biết chưa có cao thủ cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần. Đến lúc đó, hắn có thể là nhân vật cấp đại lão. Làm việc cũng có thể không cần quá trói buộc. "Bác sĩ Từ!" Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thanh âm. Từ Huyền đứng dậy, nhìn ra ngoài. Trương Đan mang theo con cái, từ ngoài cửa đi vào. Vừa bước vào, bà đã nhanh chóng tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt Từ Huyền. "Bác sĩ Từ! Cám ơn cháu đã cứu mạng cả nhà dì!" "Mẹ, mẹ làm gì vậy?" "Sao mẹ lại quỳ?" Phía sau Trương Đan, con trai và con dâu của bà đều sững sờ. Trương Đan quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu không có bác sĩ Từ, hôm qua cả nhà chúng ta đã chết hết rồi!" "Bác sĩ Từ chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, mẹ quỳ với hắn thì làm sao? Các con mau đến đây quỳ xuống với mẹ!" Con trai và con dâu của bà nghe vậy, không khỏi hơi xấu hổ. Trương Đan nói không sai, Từ Huyền quả thật đã cứu mạng cả nhà bọn họ. Hôm nay họ cũng đến để cảm ơn Từ Huyền. Nhưng cảm ơn có nhiều cách khác nhau. Bảo hai người hơn ba mươi tuổi bọn họ quỳ xuống trước mặt Từ Huyền, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này, ít nhiều cũng có xíu không tự nhiên. "Dì Trương, dì làm tôi tổn thọ mất." Từ Huyền mỉm cười, không thấy động tác của hắn như thế nào bỗng đến bên cạnh Trương Đan cách đó hơn một mét. Hắn vân đạm phong khinh đưa tay ra, đỡ bà dậy. Trong mắt ba người nhà Trương Đan, họ chỉ cảm thấy toàn bộ hành động của Từ Huyền trông có vẻ không thể nào giải thích được. Từ Huyền mỉm cười: "Dì Trương, dì có nhầm lẫn gì không?" "Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý, làm sao có thể cứu mạng cả nhà dì được?" Trương Đan trợn to hai mắt, kiên định nói: "Bác sĩ Từ, dì chắc chắn không nhầm!" "Hôm qua nếu không phải dì đem theo bùa... thuốc cháu đưa cho dì. Cả nhà ba người đã suýt bị ngộ độc thực phẩm mà chết." "Sau khi dì nôn hết đồ ăn trong bụng ra, thuốc cháu cho dì liền tự động đốt thành tro!" "Nếu không phải cháu cứu bọn dì, vậy thì còn nguyên nhân gì nữa?" Bà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Từ Huyền. "Bác sĩ Từ, cháu cầm tấm thẻ này đi." "Số tiền không nhiều lắm, chỉ có ba mươi vạn thôi. Nhưng là tấm tấm lòng của nhà dì, cháu nhất định phải nhận đấy." Từ Huyền thản nhiên lắc đầu từ chối: "Cháu không thể nhận số tiền này, bác sĩ chữa bệnh cứu người là chuyện nên làm." Dù bà nói gì Từ Huyền vẫn nhất quyết không nhận. Con trai và con dâu của Trương Đan nhìn cảnh này. Chỉ cảm thấy... Nó khá kỳ lạ. Cả hai đều là những người theo chủ nghĩa vô thần. Nếu như không phải đêm qua lúc ăn cơm gặp chuyện ngoài ý muốn đó, bọn họ đánh chết cũng sẽ không tới.