Chương 40 - Anh bịa chuyện giỏi thế, sao không đi viết văn học mạng luôn đi! (2)

Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Bản Mệnh Điêu Thiền 17-06-2024 19:47:23

"Nữ sinh này nằm ở trên giường, nhìn các anh với vẻ mặt mất mát xen lẫn ghen tị." "Anh trông thấy dáng vẻ lúc này của cô ấy, trong lòng bỗng chốc sinh ra một loại thỏa mãn khác lạ." Khán giả đang trong phòng phát trực tiếp nghe thấy chuyện này đều đã lú cả mề. Đờ mờ, cái vụ gì mà chấn động dữ dội vậy! Vốn tưởng rằng cùng lắm là nghe được mấy chuyện hóng hớt, ai mà ngờ lại còn có loại chuyện như vầy. Có phải quá không hợp lẽ thường rồi không? Rất nhiều ánh mắt nhìn vào Thám tử lừng danh Kogoro đã không đúng lắm. Nếu chuyện này là sự thật, vậy thì thằng cha này chính là mịa nó một thứ súc sinh đó mà! Ngay lúc này, trong lòng Thám tử lừng danh Kogoro cũng cảm thấy hãi hùng. Anh ta ngàn vạn lần không nghĩ tới Từ Huyền thế mà biết được cả chuyện này! Anh ta dám khẳng định chính mình chưa từng nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào! Thám tử lừng danh Kogoro điên cuồng nhớ lại trong đầu, đến tột cùng là chỗ nào đã xuất hiện lỗ hổng. Giờ đây, anh ta chợt cảm thấy sự khác thường trong phòng phát trực tiếp. Phần lớn người đều đang im lặng. Còn một số khán giả xem phát trực tiếp tương đối tin tưởng Từ Huyền đã nã màn đạn quát mắng anh ta là thứ cặn bã. Bộp! Bộp! Bộp! Thám tử lừng danh Kogoro vừa cười chế giễu, vừa làm bộ vỗ tay. "Lợi hại, lợi hại nha, bác sĩ Từ." "Thủ đoạn của anh quả là rất cao siêu." "Mới vừa rồi là anh bảo đội ngũ sau lưng anh dùng cách hack để tìm tòi tin tức của tôi chứ gì?" "Sợ tôi vạch trần thiết lập nhân cách của anh, nên anh cố ý bịa ra câu chuyện giả dối hòng hủy hoại thanh danh của tôi, đúng không?" "Có phải anh đã tra được trên mạng chuyện tôi có một bạn học nữ cùng lớp từng bị ngã cầu thang, thế nên anh đã nghĩ ngay đến việc bịa ra câu chuyện này hay không?" "Còn bịa ra y như thật nữa chứ, trong khi chỉ biết nửa thật nửa giả." "Giả sử người khác điều tra trường học của tôi mà thật sự có chuyện như vậy, chỉ sợ họ cũng tin sái cổ." "Đến lúc đó, chẳng phải cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch hay sao." "Ha ha, anh bịa chuyện lợi hại như vậy, sao không đi viết văn học mạng luôn đi?" "Ở đây làm streamer làm cái quái gì? Chẳng phải là lãng phí nhân tài hay sao?" "Tôi nói cho anh biết, tôi đã nhìn thấy thủ đoạn của anh rồi!" "Muốn vu khống hãm hại tôi à? Mơ đi!" "Anh có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra đây! Nếu không có chứng cứ, thì đừng có mà ở đó ăn không nói có, ngụy tạo!" Khán giả xem phát trực tiếp có mặt trong phòng phát trực tiếp, nghe được Thám tử lừng danh Kogoro nói ra thủ đoạn của Từ Huyền, cũng là trợn mắt há hốc mồm. "Vờ lờ, phía sau bác sĩ Từ có đội ngũ hả? Có hacker chuyên thu thập tin tức luôn ư? Chuyện này mợ nó ơi cũng quá không hợp lý chút nào? Thiệt thòi cho anh ta còn có thể nghĩ ra được luôn đấy?" "Tui ngược lại cảm thấy... cũng không tính là không hợp lý lắm đâu. So với thủ đoạn kiểu bác sĩ Từ chỉ mới nhìn bạn một chút đã biết tuốt tuồn tuột cả đời của bạn, thì suy nghĩ này lại càng hợp lý hơn một tí." "Hồi nãy tui còn tưởng rằng Thám tử lừng danh Kogoro quả thực là một kẻ cặn bã bại hoại. Giờ lại mơ hồ nữa rồi. Vị đại lão kia có thể nói cho tui biết nên tin ai bây giờ không?" "Ngứa đầu quá chừng luôn mà, thôi toang, có phải đầu óc mị sắp phình ra luôn rồi không!" Thám tử lừng danh Kogoro nhìn thấy màn đạn trên màn hình, nội tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lời phản bác của anh ta có thể xem như đã lừa được những người khác vào tròng rồi. Trong cái rủi có cái may! Chuyện này đã qua biết bao lâu rồi, cũng đã là chuyện của bảy, tám năm về trước. Năm đó khỏi nói tới việc chưa có camera giám sát, kể cả có video đi chăng nữa cũng lạc đâu mất từ đời nào rồi. Đã nhiều năm như vậy, không ai có chứng cứ, chỉ có thể cãi vã nhau thôi. Chỉ cần anh ta ngậm chặt miệng không thừa nhận, sẽ không có người nào làm được gì anh ta. Sâu tận đáy lòng Thám tử lừng danh Kogoro đã lâm râm có một chút hối hận. Cmn, tự dưng sao anh ta lại muốn chọc tới Từ Huyền làm gì không biết. Đúng lúc này, Từ Huyền đột nhiên cười mà như không cười, nói một câu. "Ai bảo không có chứng cứ?" Nghe được câu này, xém tí nữa tim Thám tử lừng danh Kogoro đã ngừng đập luôn! Từ Huyền nhàn nhạt nói: "Trước đây, lúc nhận được lá dư nặc danh kia, cô gái ấy đã cực kỳ sợ hãi." "Nhưng cô ấy cũng không hề ném lá thư đó đi, mà cất cùng một chỗ với sách giáo khoa cấp hai." "Ngay bây giờ, lá thư này vẫn còn nằm trong kệ sách ở nhà cô ấy." Giọng nói của Từ Huyền hệt như lời thì thầm của ác ma, vang lên văng vẳng bên tai Thám tử lừng danh Kogoro. "Thế nào? Đúng lúc tôi cũng biết được thông tin về gia đình của cô gái ấy đấy."