Chương 47: Trong nhà có trộm

Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Phượng Trào Hoàng 24-11-2024 20:42:09

Cảnh ti gật đầu, sau đó khôi phục vẻ công chính liêm minh, nghiêm nghị hét: "Không cần phải giải thích gì cả, tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí đó. Tôi chỉ quan tâm đến sự thật! Đưa tất cả những người này về đồn, không cho phép kẻ nào đổi trắng thay đen." "Vâng thưa sếp!" Mấy cảnh sát nhận lệnh nhanh chóng bắt người, để đề phòng bất trắc, bọn họ bắt luôn tất cả đám đàn em của Điền Vĩ Cường, không chừa tên nào. Sử Lập Tiêu và Tán Lợi Thống cũng không ngoại lệ, mặc dù hai người này không phải người của tổ chức nhưng cũng có liên quan đến tình tiết vụ án. Hơn nữa, còn thêm chuyện ăn trộm thì có lẽ hai người này cũng phải ở tù một thời gian. "Thì ra cậu chính là Liêu Văn Kiệt, nếu không ngại thì tôi gọi cậu là A Kiệt nhé." Liêu Văn Kiệt đang chuẩn bị phối hợp với mấy cảnh sát thì bị Cảnh ti và Ngô Lạc Thiến ngăn lại, anh ta vẫy tay để mấy nhân viên cảnh sát rời đi, sau đó nói: "Tôi từng nghe lão đại nhắc đến cậu, ông ấy thổi phồng cậu quá mức. Lúc đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ mới thấy mắt nhìn người của ông ấy không tồi, 50 triệu trước mặt mà không dao động, tìm khắp đất Hong Kong này chắc cũng chẳng được mấy người đâu." "Lão đại? Là lão đại Hoàng sao?" Liêu Văn Kiệt sửng sốt: "Vị cảnh ti này không biết nên xưng hô thế nào?" "Ha ha ha..." Sau khi được giới thiệu sơ lược thì Liêu Văn Kiệt mới biết, người trước mặt được ngài Hoàng đề bạt, cũng coi như là học sinh của ông ta, quan hệ thân thiết như người nhà. Nhưng điều khiến Liêu Văn Kiệt xoắn xuýt chính là vị cảnh ti này cũng họ Hoàng. Vị cục trưởng mới về hưu họ Hoàng, cấp trên của Ngô Lạc Thiến họ Hoàng, bạn trai cũ của Hà Mẫn- đội trưởng đội phản hắc cũng họ Hoàng. Hơi loạn. ... Có cảnh ti Hoàng hỗ trợ, thêm cả ngài Hoàng gọi điện đến, hơn nữa hành vi lần này của Liêu Văn Kiệt cũng là chính nghĩa. Thế nên sau khi lấy khẩu cung xong, hắn và quản lý Cao được về nhà. Cảnh ti Hoàng đánh giá cao hành động của Liêu Văn Kiệt, cũng cam đoan sẽ có một món tiền thưởng cho hắn. Tuy nhiên, bản án của Điền Vĩ Cường rất quan trọng, bên trong liên lụy đến rất nhiều người, thế nên tạm thời chưa biết khi nào mới có thể kết thúc, vậy nên chuyện tiền thưởng chắc phải chờ đợi một thời gian. Lại là một món tiền lớn! Sau khi Liêu Văn Kiệt rời khỏi đồn cảnh sát thì dường như đã nghĩ được con đường phát tài của mình. Nhưng loại ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã bị dập tắt. Quá nguy hiểm. "A Kiệt, lần này may nhờ có cậu, nếu không thì chắc cái mạng nhỏ của tôi tiêu rồi." Quản lý Cao vẫn chưa hoàn hồn, ông ta quyết định cho mình nghỉ phép một tháng, đồng thời cũng cho Liêu Văn Kiệt nghỉ một tháng luôn. Đều là có lương. Vừa đi làm được mấy ngày đã được nghỉ phép hai tháng, điều này khiến Liêu Văn Kiệt vô cùng xấu hổ, suy nghĩ lần nghỉ phép tiếp theo là lúc nào. Hai người lái xe về công ty, sau đó quản lý Cao đến phòng nhân sự, khi trở về thì thu dọn hơn mười quyển sách liên quan đến phong thủy đưa cho Liêu Văn Kiệt, muốn cậu trong một tháng nghỉ phép có thể tự học thành tài. Liêu Văn Kiệt nhận lấy, sau đó chào hỏi quản lý Cao và đồng nghiệp rồi quay về nhà, thuận tiện nhìn hệ thống một chút. Hôm nay hắn đã ra tay giúp người, thế nên hệ thống lại tiếp tục ban thưởng. Phần thưởng lần này không phải 200 điểm tài lực như trước, mà là "Thuật". [Thuật hóa trang (Nhập môn)] Thì ra là một kỹ năng, Liêu Văn Kiệt sờ sờ gương mặt mình, cảm giác kỹ năng này rất nguy hiểm. Giá trị nhan sắc của hắn như thế nào mọi người đều biết rồi, nếu sử dụng thuật hóa trang lại tăng thêm một tầng nữa, dẫn đến đột phá tầng khí quyển thì tệ quá. Thế thì sau này đừng đi ra ngoài, sẽ xảy ra án mạng! Liêu Văn Kiệt cảm thấy thuật hóa trang đối với mình mà nói không có tác dụng gì thì không quan tâm đến nó nữa, bắt đầu quay ra suy nghĩ cơ chế ban thưởng của hệ thống. Nếu như là câu nói "Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm", vậy thì khi hắn cùng đám Châu Tinh Tinh đi triệt phá hang ổ của Đại Phi cũng được nhận thưởng mới đúng. Hay là do tham gia vào kịch bản, thay đổi hướng phát triển của câu chuyện, hắn giữ cuộn phim, cứu Điền Vĩ Cường, Tang Cửu, A Uy? Ba người này là nhân vật phản diện, đáng lẽ phải chết, nhưng giờ lại còn sống. Ít nhất thì đứng trước pháp luật, bọn họ vẫn còn sống. Nhưng thế cũng không đúng, bởi vì nếu như lần đó không triệt phá hang ổ của Đại Phi thì Đại Phi và Châu Tinh Tinh chắc chắn đã sống mái một trận với nhau rồi. Hơn nữa, Liêu Văn Kiệt cảm thấy hệ thống nhà mình khá lạnh lùng, nó cũng chẳng hứng thú gì với những kịch bản đó. Suy nghĩ mãi vẫn không có kết quả, hệ thống đúng là vô nhân tính. "Chú Đạt, cháu về..." Liêu Văn Kiệt vừa mở cửa thì lập tức biến sắc, đồ đạc trong phòng rối tung lên, trên mặt đất ngổn ngang đồ vật. Trong phòng ngủ của Tào Đạt Hoa truyền ra tiếng động. Trong nhà có người! Cửa nẻo vẫn đóng chặt, Liêu Văn Kiệt hít sâu một hơi. Nếu hắn đoán không lầm thì trong nhà có trộm. Liêu Văn Kiệt cầm lấy cây gậy bóng chày dưới ghế, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, thuận lợi mở ra. Sau đó, hắn nhanh như chớp đá tung cửa phòng, xác nhận không có ai mai phục ở cửa thì mới xách gậy đi vào. Vừa vào phòng, Liêu Văn Kiệt chết lặng.