Liêu Văn Kiệt khéo léo từ chối: "Hôm nay tôi có người bạn nhờ tôi làm chút việc, nhân tiện đi qua đây nên ghé vào thăm bạn cũ chút thôi. Công việc bình thường của tôi vô cùng bận rộn, không có thời gian để tham gia các lớp học như thế này."
"Vậy à..."
A Lệ lộ rõ vẻ thất vọng, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Học trưởng, bây giờ anh đang ở đâu thế, làm sao để liên lạc với anh? Trước đây ở thư viện anh giúp đỡ em rất nhiều, em muốn mời anh ăn cơm."
"Ăn cơm không thành vấn đề."
"Nếu anh không ngại thì ăn cơm xong chúng ta đi xem phim nhé!"
"Chuyện này cũng không thành vấn đề. Chỉ là muốn liên lạc với tôi thì khá phiền phức, bởi vì tôi ở xa, cũng không có điện thoại..."
"Tút tút tút! Tút tút tút..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, A Lệ nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Liêu Văn Kiệt.
"..."
"..."
Khóe miệng Liêu Văn Kiệt lập tức co rút, cảm giác ông trời cố tình khiến hắn mất mặt, nhưng vẫn phải lôi điện thoại từ trong túi ra.
"Anh Kiệt, em đây, A Tinh đây!"
"Tên khốn này, gọi nhầm số rồi."
Liêu Văn Kiệt cúp máy, đón nhận ánh mắt khinh bỉ của A Lệ thì mặt không đổi sắc: "Không phải vừa rồi tôi đã nói là hôm nay tôi đi giúp bạn tôi chút việc sao, thế nên để thuận tiện trong công việc thì tôi cũng cầm điện thoại của bạn tôi cho dễ liên lạc, chuyện này hợp tình hợp lý, cũng rất phù hợp với logic."
Lừa gạt ai vậy?
A Lệ bĩu môi, không cần biết đây là điện thoại của ai, hôm nay cô nhất định phải xin được số.
Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng và kiên nhẫn, A Lệ cũng có được số điện thoại của Liêu Văn Kiệt.
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, sau đó A Lệ đắc ý đi về phía đám nữ sinh, tuyên bố chỉ cần ba hiệp là có thể hạ gục Liêu Văn Kiệt.
Từ hôm đó, tên tuổi của "Sát thủ soái ca" nhanh chóng lan khắp trung tâm Tinh Anh.
Liêu Văn Kiệt vừa đi được mấy bước thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
"Anh Kiệt, sao đang tự nhiên anh lại cúp điện thoại của em?"
"Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, sao đang tự nhiên anh lại gọi cho tôi làm gì?"
"Không đùa với cậu nữa. Có việc đây, chuyện lớn, chuyện tốt, bây giờ cậu đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
"Có chuyện gì mà phải gặp mặt nói chuyện? Anh muốn mời tôi ăn cơm à?"
"Ừ, tôi mời cậu ăn cơm."
"Vậy tôi không đi, tôi có điên đâu!"
Liêu Văn Kiệt cúp điện thoại, lắc đầu liên tục. Dựa vào tính cách keo kiệt bủn xỉn của Châu Tinh Tinh thì nếu anh ta chủ động mời hắn ăn cơm thì nhất định không có ý tốt.
Bữa cơm này cho dù nói thế nào cũng không thể ăn. ...
Liêu Văn Kiệt nghĩ hay lắm, hòa thượng có thể chạy nhưng miếu vẫn còn đó. Hắn vừa với vào nhà thì đã bị Châu Tinh Tinh chắn đường ôm cây đợi thỏ, bây giờ muốn chạy cũng không chạy được.
"Nói đi, vô duyên vô cớ sao tự nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm, rốt cuộc anh có mục đích gì?"
"Tôi không thích nghe mấy lời này đâu, tình cảm bạn bè giữa chúng ta tốt như thế, mời cậu ăn một bữa cơm cũng là chuyện hết sức bình thường."
"Không nói thì cút đi."
"Được rồi được rồi, tôi nói, tôi nói là được chứ gì."
Châu Tinh Tinh bám chặt lấy cánh tay của Liêu Văn Kiệt, nụ cười vô cùng hèn mọn: "Cậu cũng biết đấy, con người tôi nổi tiếng là một tiểu lang quân tuấn tú thành thật, giữ chữ tín, cả người không nhuốm bụi trần. Tôi đã nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu thì nhất định sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu, quyết không nuốt lời. Vừa vặn mấy hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm, thế nên tôi đã đưa ảnh của cậu cho mấy người bạn làm trong sở cảnh sát, vô số người ứng tuyển. Tôi đã giúp cậu chọn ra một người xinh đẹp nhất, phải là từ trăm chọn một, tối nay có thể gặp mặt rồi."
(Tiểu lang quân: Cách gọi các công tử thiếu gia thời xưa)
"Anh tốt bụng như thế cơ à?"
"Anh Kiệt, anh nói lời này làm em đau lòng quá!"
Châu Tinh Tinh che ngực, đau đớn không thiết sống nữa: "Em và A Mẫn tình đầu ý hợp, nhìn anh cô đơn lẻ bóng như vậy em không đành lòng. Người ta có lòng tốt giúp anh tìm bạn gái, vậy mà anh lại nghi ngờ người ta."
"Được rồi được rồi, đừng kéo tay tôi nữa. Lòng tốt của anh thì tôi nhận, nhưng tôi tạm thời chưa có dự định tìm bạn gái, tôi bận lắm, không có thời gian." Liêu Văn Kiệt trực tiếp từ chối.
"Thời gian thì cứ sắp xếp là có thôi, nói không có thời gian chỉ là lừa gạt... Anh làm thế là có lỗi với thanh xuân của mình, qua loa với sinh mệnh của mình."
Châu Tinh Tinh thấy Liêu Văn Kiệt từ chối thì lập tức nhớ đến lời cảnh cáo của Ngô Lạc Thiến. Anh ta lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng lựa lời mà nói: "Anh Kiệt, em biết anh đặt sự nghiệp lên đầu, muốn lập nghiệp rồi mới thành gia! Nhưng anh hãy nhìn vào gương đi, anh đẹp trai như vậy, tìm bạn gái là chuyện anh nói tránh là tránh được sao?"
"Anh nói câu này cũng đúng."
Liêu Văn Kiệt gật đầu, dáng dấp đẹp trai đôi khi cũng là cái tội. Nhiều lúc không thể nào làm chủ được cuộc sống của mình.